Chương 1

Trong căn hầm lạnh lẽo đến thấu xương, mùi hương đậm vị máu tanh xiên đậm lòng người, một cô bé tóc đen óng dài đến sống lưng đang co ro một góc nhỏ.

"Cứu với"

"Ai đó... cứu tôi với"

Giọng em khàn khàn như đã rất lâu chưa được uống nước. Cả người em run rẩy cố gắng cạy dây thừng đang quấn chặt lấy tay em, có lẽ hai tay đã bị trói từ rất lâu nên có rất nhiều vết bầm tím đến mức chảy vài giọt máu.

"Tôi đói quá, làm ơn... cho tôi ăn đi..."

Em bị bỏ đói suốt mấy ngày qua và bị nhốt trong căn hầm lạnh lẽo toàn mùi máu tanh của ai đó nào đó.

Cô bé vừa cầu xin thảm thiết vừa không ngừng cạy dây thừng để chạy ra ngoài.

Bên trong này không những lạnh mà còn bị bao phủ bởi bóng tối. Chỉ may chăng có bên trên có khung cửa sổ chiếu ánh trăng tròn rọi xuống sàn nhà.

Cốp cốp cốp

Tiếng bước chân chậm rãi của người nào đó đang dần vang tới phòng cô. Chẳng mấy chốc âm thanh đó ngừng lại ngay trước cửa phòng.

Em bắt đầu vừa sợ hãi vừa ôm mình hi vọng. Em nghĩ lần này chắc họ sẽ thả em ra ngoài và chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho em. Cô bé nhỏ đã cố gắng chống cự khi bị bỏ đói suốt 7 ngày qua nên họ sẽ vui vẻ mà thả em ra.

Cạch!

Người phụ nữ tóc bạc cùng với những nếp nhăn trên mặt nhẹ nhàng đi đến chỗ em.

"Bà, bà ơi! Cháu đói, cháu được thả ra chưa?"

Em gắng gượng nói, ánh mắt vui vẻ chờ đợi tia hi vọng đang đến.

"Mày vẫn chưa chết à?"

Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm của bà ta từng nhát từng nhát đâm nát hi vọng mỏng manh của em.

"B-bà..."

Em cố gắng không tin vào đôi tai mình. Chắc em vừa nghe nhầm thôi! Làm sao bà lại nói thế chứ.

Cô bé nhỏ cười nhẹ rồi hỏi lại bà một lần nữa.

"Cháu không nghe rõ, b-bà có thể..."

"Mà mày chưa chết cũng không sao"

"Tao có thể giúp mày chết luôn bây giờ!"

Em chưa kịp tin vào mắt mình thì con dao được dấu sau áo bà đã rất nhanh đâm xuyên qua tim em...

Một nhát?

Hai nhát?

Ba nhát?....

Nụ cười trên mặt bà càng lúc càng vang lên khắp căn phòng. Khuôn mặt vô cảm đó vẫn không hề thay đổi cho đến khi thi thể bé nhỏ của em không còn ra hình dạng gì nữa.

(________)

200 năm sau

"Từ rất lâu trên núi ta có một gia tộc sống lâu đời trên đó. Năm đó, họ sinh ra một cô gái xinh đẹp dịu dàng với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, đôi tay mềm mại xoa dịu mọi thứ. Cô ấy luôn được gọi là thiên thần mỗi khi cô xuống núi giúp đỡ mọi người. Đặc biệt hơn, lúc đó cô ấy mới có 13 tuổi.

Nhưng đến một hôm, không ai trong thị trấn gặp cô ấy hết. Cứ thế một tuần trôi qua, mọi người cuối cùng quyết định đến nhà cô để xem tình hình.

Nhưng khi đến đó, mọi người đã chứng kiến cảnh vị thiên thần xinh đẹp như hồi nào đã biến thành một kẻ sát nhân gϊếŧ toàn bộ thành viên trong gia đình kể cả ba mẹ ruột. Cô ấy vừa gϊếŧ người vừa nở nụ cười quái dị.

Mọi người khi ấy chứng kiến cảnh này đã không ngừng run sợ và có vài người bỏ chạy. Vài ngày sau cô đã tự sát tại căn nhà mình và hoá thành ma nữ liên ám núi chúng ta.

Đến một ngày, có một vị pháp sư đã thanh trừ con ma đó và giải cứu ngôi làng cạnh núi của chúng ta."

"Woa!!!"

"Vị pháp sư kia tuyệt thật!"

Mấy đứa trẻ vui vẻ háo hức câu chuyện của bà. Người bà hiền hậu tầm 80 vừa đan len vừa kể cho các cháu.

"Bà ơi, thế con ma kia thế nào hả bà?"

"Thế nó còn nữa không bà, con ma á?"

"Hahaha..."

Bà cười hiền hậu rồi nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa.

"Nó giờ không còn nữa rồi."

"Ôi sợ quá! Sao mấy cậu vẫn muốn nghe vậy trời!"

Một cô bé buộc hai bên bực bội mắng mấy cậu bé ngây ngô đòi bà kể tiếp câu chuyện.

"Cậu con gái đi ra chỗ khác đi."

"Các cậu không về là tớ đi khoe má các cậu."

"Tớ xin lỗi mà~"

Mấy cậu bé nghịch ngợm đó lại chạy ra ngoài chơi, còn lại mỗi cậu ngồi cạnh bà.

"Cháu không ra chơi sao?"

Bà xoa đầu hỏi cậu bé tóc đen che nửa khuôn mặt. Suốt nãy giờ cậu im lặng ngồi nghe bà kể truyện, hai tay giúp đỡ bà đan len.

"Cháu không chơi đâu."

"Aron, cháu còn nhỏ, đừng làm việc quá sức nhé."

Aron khựng lại, mặt quay đi hướng khác.

"Cháu sẽ lo cho bản thân. Bà đừng lo quá."

"Aron, cháu mới 10 tuổi thôi. Mẹ con tuy vẫn còn bị bệnh nhưng ta không thể đánh mất tuổi thơ, Aron à."

"Tuổi thơ của cháu thế là đủ rồi. Giờ cháu sẽ cố gắng làm việc chăm lo cho mẹ."

Nói xong cậu đứng dậy đeo cái giỏ chứa rất nhiều thảo dược.

"Cháu chào bà. Cháu đi đây ạ!"

"Trời sắp tối rồi cháu định đi đâu thế?"

"Cháu định lên núi lấy nốt thảo dược còn lại để đem đi bán."

Bà lo lắng không dám để Aron đi. Trời tối vậy khả năng bị sói tấn công rất cao. Có khi tỉ lệ sống sót về nhà chưa đến 1% lận.