Chương 2

Aron an ủi bà rồi cười ngây thơ

"Bà đừng lo, cháu được dạy dùng dao rồi. Sẽ an toàn thôi!"

Nói thế thôi chứ cậu cũng cảm thấy bất an nhưng khi nghĩ đến người mẹ bệnh tật đang nằm đau đớn trên giường thì quyết tâm của cậu lại lớn.

Có vẻ ông trời đã không thương cho cậu nhóc này. Mặt trời đã hoà mình vào làn sóng biển rồi mặt trăng lại thay thế. Những cơn tuyết đầu mùa dữ dội cứ liên tục quật vào đôi má ửng hồng của em.

Chẳng mấy chốc con đường đi đã bị phủ kín bởi làn tuyết dày đặc, che đi những cây hoa thảo dược quý hiếm mà Aron muốn tìm.

"Làm sao giờ, nó càng lúc càng dày."

Aron không ngờ trận tuyết đầu mùa lại dày đến vậy. Nó càng lúc chặn đi con đường duy nhất để xuống núi. Sương mù cũng lợi thế mà bao quanh khắp nơi khiến cậu khó có thể nhìn được phía trước.

Mọi thứ càng lúc càng nguy hiểm, trời đã về đêm, tuyết càng dày đặc. Aron càng cảm thấy bất an, lo lắng.

Phải nhanh chóng trước khi bầy sói hung dữ ngửi thấy cậu. Nhanh như chớp, Aron đã chạy xuống được nửa núi, còn một đoạn nữa thôi là em sắp tới chân núi.

Húuuuu...

Hự! Bầy sói!

Aron chột dạ cố gắng chấn tĩnh bản thân mau chóng chạy xuống núi.

Nhưng do tuyết quá dày và trơn, cậu đã trượt ngã xuống đất và vang ra tiếng động lớn.

Grrừ...grrừ...

Đám bầy sói đã đánh hơi lấy mùi Aron. Chẳng mấy chốc xung quanh cậu đã có vài con. Bọn chúng to lớn gần bằng cậu, hung dữ nhe răng sắc nhọn của mình.

"Đừng đến đây!"

Aron nhanh chóng đứng dậy lấy con dao găm mang trong người chĩa vào bọn chúng. Nhưng bầy sói càng lúc càng nhiều, bọn chúng đã bao quanh cậu lúc nào không hay.

Một mình nhỏ bé đối diện với bầy sói hung dữ quả là rất khó. Chỉ cần nhìn qua là cậu biết mình không có lợi thế nào. Bọn chúng từ từ tiến gần Aron rồi gầm rừ chiếm đoạt con mồi.

Aron vừa hoảng vừa sợ. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với mấy thứ này. Hơn nữa cậu mới có 10 tuổi. Thật không thể chịu đựng được cú sốc này!

Em cố gắng tìm cách chạy khỏi đám quái vật ghê sợ, cố gắng không để bọn chúng tấn công mình. Đang trong tình thế nguy cấp, cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng ở phía xa.

Ẩn sâu trong làn sương mù dày đặc, một thiếu nữ trạc 17 mặc bộ áo trắng cầm một lá bùa. Cô ấy đang vẫy tay gọi Aron chạy về phía mình.

Không biết là linh cảm ở đâu, cậu cảm nhận được vị cứu tinh của mình đang ở phía trước.

Không do dự cũng không nghi ngờ, Aron nhanh chóng đánh lạc hướng bầy sói rồi thừa cơ tìm lỗ hỏng chạy tới cô ấy.