Chương 11: Ngực cô ấy thật mềm

Đúng lúc này, ở trên trời có một quả bóng không biết từ đâu bay đập thẳng vào mặt Tần Vũ.

“Bịch——”

Quả bóng rơi xuống đất, Tần Vũ bị bóng đập vào chính giữa khuôn mặt, máu mũi lập tức chảy ra không ngừng.

Trên mặt còn in vài dấu màu xám.

Thực sự thê thảm.

Mắt thấy Tần Vũ to lớn trước mặt bị quả bóng làm cho đứng không vứng, tựa như sắp ngã sấp xuống rồi, Phó Nghiên bối rối vài giây, cuối cùng vẫn phải chạy lại đỡ lấy cậu ta.

Còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị người ta kéo lại, cô quay đầu lại nhìn, đã thấy khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Địch Gia Hòa.

Cậu ta quát lên: “Loại người bám dai bám dẳng như thế này có đánh chết cũng không oan, cậu đau lòng cái gì?”

Phó Nghiên: “......”

“Địch Gia Hòa, đầu óc mày có vấn đề đúng không!” Tần Vũ sau khi đỡ hoa mắt, lau máu mũi đi, hừng hực tức giận quát mắng.

Địch Gia Hòa kéo Phó Nghiên ra sau cơ thể mình, gằn giọng cảnh cáo Tần Vũ: “Tao mà còn thấy mày tới dây dưa làm phiền Phó Nghiên thêm một lần nào nữa, thì gặp một lần đánh một lần!”

Tần Vũ kéo cổ áo Địch Gia Hòa, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Dựa vào đâu mà nói tao dây dưa Phó Nghiên?”

“Cậu ấy đã từ chối mày rồi, mày bị điếc à?” Địch Gia Hòa hất tay Tần Vũ ra, bản thân lại kéo cổ áo hắn lại, nắm đấm trong tay trực tiếp giáng thẳng vào mặt Tần Vũ.

Như chỉ chờ có vậy, hai người lập tức quay ra đánh trả đối phương.

Phó Nghiên làm cách nào cũng không ngăn được, đành phải chạy đi tìm thầy thể dục tới giải quyết tình hình.

Lúc thầy thể dục chạy đến nơi, hai người bọn họ xem như cũng đã ngưng chiến.

Tần Vũ ngồi bệt dưới đất, trên mặt đều là vết thương xanh tím bầm dập; Địch Gia Hòa nằm trên mặt đất, khóe miệng cũng mơ hồ thấy máu rỉ ra.

Phó Nghiên vô cùng lo lắng chạy đến bên cạnh Địch Gia Hòa, ôm cậu ta dậy: “Cậu làm sao vậy? Không sao chứ?”

Địch Gia Hòa vừa nghiêng đầu một cái, môi vừa vặn áp lên ngực trái của Phó Nghiên.

Núʍ ѵú trở nên mẫn cảm vì Tống Hoài Viễn ban nãy, nhô lên với hình dáng câu người.

Địch Gia Hòa trong tư thế này dễ dàng cảm nhận được sự mềm mại không thể cưỡng lại của bầu ngực, cùng hương thơm thoang thoảng của mùi sữa.

Phó Nghiên đỡ mặt cậu ta quan sát: “Địch Gia Hòa, Địch Gia Hòa?”

Tần Vũ đứng bên cạnh thấy một cảnh này không chịu nổi nữa lên tiếng: “Phó Nghiên, cậu ta đang cố giả vờ thôi! Nãy giờ đều là cậu ta đánh tôi.”

“Cậu câm miệng lại!” Phó Nghiên cùng thầy thể dục đồng thanh quát.

Thầy thể dục lần lượt mắng hai học sinh ẩu đả, cuối cùng giữ lại Tần Vũ đến đây quấy rầy học sinh nữ trong tiết tự học để dạy dỗ tiếp, đồng thời cũng để Phó Nghiên đưa Địch Gia Hòa đi tới phòng y tế.