Chương 10: Tỏ tình

Tiết thể dục hôm nay được hoạt động tự do.

Sau khi giải tán, Phó Nghiên lặng lẽ nhìn trộm Tống Hoài Viễn.

Cậu đang chạy trên đường chạy quanh sân thể dục rèn luyện thân thể, có lẽ do học nhiều thấy mệt mỏi, muốn chạy giải tỏa một chút.

Bốn phía đều là bạn cùng lớp, Phó Nghiên nắm chặt tay Trâu Tịnh nói: “Tịnh Tịnh, cậu đi bộ với tớ một lát được không?”

Sắc mặt Trâu Tịnh thoáng thay đổi, hai tai ửng đỏ nói: “Được.”

Tống Hoài Viễn đang chạy theo hướng thuận chiều kim đồng hồ, cô cố ý dẫn Trâu Tịnh đi chiều ngược lại.

Không ngoài dự đoán, hai người vừa đi chưa được mấy bước đã thấy bóng dáng Tống Hoài Viễn từ đằng xa chạy thẳng tới.

Cậu nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng lại dễ dàng làm tâm hồn thiếu nữ của cô rung động.

Khoảnh khắc hai người đυ.ng mặt, Phó Nghiên đã có thể cảm nhận được ngực bên trái bắt đầu ướt.

Phó Nghiên vội vàng cúi đầu nhìn ngực, không thấy bị lộ ra bất kỳ dấu vết gì mới thở phào một hơi.

“Nghiên Nghiên, tớ muốn đi mua một chai nước cho Tống Hoài Viễn.” Trâu Tịnh đột nhiên thì thầm nói.

Phó Nghiên lập tức ngẩng đầu: “Vì sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trâu Tịnh trong phút chốc ửng đỏ: “Sau khi chia lớp xong tớ không quen biết quá nhiều bạn mới. Đại hội thể dục thể thao trường cũng không có ai tình nguyện báo danh thi chạy cự ly dài, chỉ có Tống Hoài Viễn đồng ý. Bây giờ có lẽ cậu ấy đang luyện tập cho cuộc thi.”

“Vậy cậu đi mua đi.” Phó Nghiên vừa cười vừa đẩy vai Trâu Tịnh đi: “Cậu lần sau còn gặp mấy chuyện kiểu này, nhớ nói cho tớ biết.”

Cô không thể ép buộc người khác miễn cưỡng tham gia, nhưng ít nhất có thể ép buộc Địch Gia Hòa tới đăng ký.

Vừa nghĩ đến Tống Hoài Viễn phải chạy ba nghìn mét, cô đã bắt đầu cảm thấy đau lòng...

Trâu Tịnh nhận được sự cổ vũ của Phó Nghiên thì lập tức xoay người chạy về phía quầy bán đồ ăn vặt trong canteen.

Mà Phó Nghiên vẫn không yên lòng tiếp tục đi bộ, tìm được cơ hội lập tức nhìn dõi theo Tống Hoài Viễn.

“Phó Nghiên, tớ thích cậu.”

Lời tỏ tình với âm vang lớn như tiếng chuông đã kéo cô trở vể thực tại.

Là Tần Vũ học chung lớp hồi lớp 10, nhưng cô và cậu ta hoàn toàn không hề quen biết nhau.

Mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi Phó Nghiên lấy lại bình tĩnh vẫn cự tuyệt: “Thật xin lỗi, tôi không thích cậu.”

Khuôn mặt Tần Vũ đỏ lên như màu gan lợn, cậu hoàn toàn không muốn nhường đường, cũng không biết phải nói gì, sợ nói ra rồi lại tự rước nhục vào thân.

Thân hình Tần Vũ khá cao lớn, nhìn qua có hơi hung hăng.

Nên khó trách Phó Nghiên trong đầu nghĩ đến chuyện cậu ta vừa thổ lộ đã bị mình cự tuyệt một cách không thương tiếc, bất giác lùi về sau nửa bước.