Chương 9: Sở thích (2)

Nếu là ông đây, mặc kệ có thế nào, cũng phải liếʍ mấy cái cho thỏa thích.

Tống Hoài Viễn nhàn nhạt nhìn cậu ta rồi lách người rời đi.

Địch Gia Hòa lập tức nắm lấy cổ tay Tống Hoài Viễn, định quật ngã cậu xuống đất.

Không ngờ con gà Tống Hoài Viễn thường ngày nhìn yếu đuối như vậy lại có thể tiếp đất rất ổn định.

Không trúng chiêu rồi.

“Địch Gia Hòa, cậu đánh tôi, Phó Nghiên nhất định sẽ hận cậu.”

Quả là một chiêu trí mạng.

Đại ca học đường khi nãy còn hùng hổ là thế, bây giờ đột nhiên lại biến thành “trái cà héo”, buông thõng hai tay. Tống Hoài Viễn khoan thai thẳng lưng bước đi xa dần.

Phó Nghiên sau khi tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường nghĩ lại cảnh túng quẫn lúc tối, lăn lộn khắp mặt giường hệt như chiếc bánh rán bị lật qua lật lại ở mấy quán ăn.

Cô không bao giờ muốn thử lại cái phương pháp chữa bệnh “Giảm mẫn cảm” này nữa!

Thứ sáu.

Tiết thể dục.

Địch Gia Hòa cố ý lợi dụng việc hỏi bài tập toán để giữ chân Phó Nghiên.

Chờ tới khi phòng học chỉ còn lại cậu ta, Phó Nghiên và Tống Hoài Viễn đang làm đề, cậu ta mới dám lớn tiếng nói chuyện với Phó Nghiên: “Cậu đang tới kỳ sinh lý, không bắt buộc phải tham gia tiết thể dục đâu!”

Phó Nghiên trợn to mắt: “Cậu nói bé thôi! Tôi không có tới kỳ gì hết, tôi vẫn học được.”

Tôi đương nhiên biết cậu không hề đến tháng, nhưng không phải cậu đột nhiên có sở thích không mặc qυầи ɭóŧ sao?

Địch Gia Hòa có tâm sự khó nói, bắt lấy cổ tay Phó Nghiên nói: “Ông đây nói cậu tới, cậu đã tới rồi?”

Phó Nghiên đau đầu: “Cậu lại định phát bệnh gì vậy? Buông tay ra, tôi sắp muộn tiết rồi!”

Tống Hoài Viễn xoay người, nghiêm túc hành động trượng nghĩa: “Địch Gia Hòa, cậu mau thả cô ấy ra.”

“Có phải mày bị điên rồi không?” Địch Gia Hòa trừng mắt nhìn Tống Hoài Viễn.

Phó Nghiên nhân cơ hội giẫm mạnh lên chân Địch Gia Hòa, phi đi như bay.

Vì vội vã chạy trốn, lớp váy phía sau của cô bay hết lên làm lộ ra một góc màu đen của quần bảo hộ bên trong.

Địch Gia Hòa: “…....”

Địch Gia Hòa càng nghĩ càng thấy không đúng, đột nhiên túm chặt lấy áo Tống Hoài Viễn, “Mẹ nó, mày biết cậu ấy có mặc?”

Vậy có nghĩa là, tối hôm qua Tống Hoài Viễn cũng đã thấy được "cô bé" của Phó Nghiên, chẳng qua vẫn diễn vai Liễu Hạ Huệ?

Tống Hoài Viễn bình tĩnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Mày có tin tao lập tức bóp chết mày không?” Địch Gia Hòa làm ra vẻ muốn bóp cổ Tống Hoài Viễn.

Cậu dần hết kiên nhẫn: “Hôm nay cậu ấy có ngã một cái trước mặt tôi.”

“Cút!” Địch Gia Hòa nổi giận.

Tống Hoài Viễn cũng không quay đầu lại nhìn, cứ như vậy rời đi.

Phó Nghiên chỉ biết lẳиɠ ɭơ trước mặt Tống Hoài Viễn, ngay cả việc ngã sấp xuống làm tung váy lên cũng chỉ xảy ra trước mặt Tống Hoài Viễn!

Địch Gia Hoà nắm chặt nắm đấm.