Chương 3: Sự đề phòng muộn màng

Hai mắt Phương Diệp đỏ bừng, đột nhiên tháo khẩu trang ra, cúi người ngậm lấy đầṳ ѵú đang trào sữa, mυ"ŧ từng ngụm lớn sữa tươi ngọt ngào.

"Bác, bác sĩ?"

Khoang miệng cực nóng đốt cháy núʍ ѵú mẫn cảm yếu ớt của cô. Cô kinh hoảng nhìn về phía hắn, bàn tay nhỏ bé đẩy cái đầu đang dính lên ngực cô của Phương Diệp.

Đương nhiên là không có ích gì.

Phương Diệp hút sạch vυ" bên phải, đôi mắt hoa đào bị nhuộm đỏ, trông cực kỳ yêu nghiệt.

"Cô bé à, tôi nói, tôi đang nghiên cứu bệnh tình của em."

Trong lòng Phó Nghiên nghẹn lại, cảm thấy không đúng, lại không nói ra được không đúng chỗ nào.

Thấy cô trầm mặc, hắn lại cúi đầu, há miệng ngậm lấy vυ" trái vẫn còn khá đẫy đà, hút cho tới khi hai bên cân xứng.

Hắn đứng dậy, đeo khẩu trang lại, đầu lưỡi liếʍ đi vết sữa còn sót nơi khóe miệng, vô cùng hồi vị.

Một lát sau, hắn ra vẻ đạo mạo nói: "Em bị kí©h thí©ɧ thì sẽ phun sữa. Sữa có vị ngọt, hẳn là không độc."

Phó Nghiên giật mình hỏi lại, "Sẽ, sẽ có độc sao?"

Phương Diệp giả vờ nghiêm túc, "Đương nhiên là có khả năng."

Nhìn thấy Phó Nghiên lâm vào sợ hãi, Phương Diệp hắng giọng một cái, "Hiện tại cởϊ qυầи ra."

Phó Nghiên không quá muốn, "Bác sĩ, em có thể không cởi được không?"

"Có thể, chỉ cần em không sợ chết."

Cô đương nhiên sợ.

Cô còn chưa nói với Tống Hoài Viễn.

Cô cũng chưa đủ lớn kiếm tiền nuôi Phó Kỳ.

Phó Nghiên hít sâu quyết tâm, khẽ nâng mông, cởϊ qυầи ra, vừa hay kẹt tại chỗ riêng tư.

Phương Diệp nhìn thấy rõ ràng thịt mềm trong trắng lộ hồng của cô.

Không có lông.

Không có dấu vết bị cạo.

Đôi mắt Phương Diệp tối đi, "Cô bé, em quá thẹn thùng, để tôi giúp em."

"A?"

Đáp lại cô là một bàn tay to, kéo quần cô ra.

Đôi bàn tay kia cởi sạch cô còn chưa đủ, nắm đầu gối của cô, bắt cô cong chân, tách ra, lộ ra tiểu huyệt màu hồng nhạt.

Phương Diệp không có điểm mấu chốt đạo đức.

Ngón tay chen vào khe hở đang khép kín, đã bị tầng tầng thịt mềm đưa đẩy, khiến hắn sướиɠ tới liếʍ răng nanh, ngón tay thon dài lại chọc vào sâu thêm.

Sóng triều xa lạ đổ ập tới Phó Nghiên.

Phó Nghiên cảm thấy, không chỉ có nơi đầṳ ѵú cô lại trở nên ướŧ áŧ, mà nơi bị hắn nhẹ nhàng ma sát vân vê cũng liên tục chảy nước không ngừng.

Chuyện này không đúng!

Đây là chuyện Tống Hoài Viễn làm với cô.

Chứ không phải bác sĩ này.

Phó Nghiên đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ tay Phương Diệp, đôi mắt lấp lánh ánh nước, lại trong trẻo, "Bác sĩ, có phải anh lừa tôi không?"

Phương Diệp bất ngờ trước sự đề phòng muộn màng của Phó Nghiên.

Áo blouse trắng che khuất thứ đang dương cao, đã cứng rắn nóng lên từ lâu.

Nhưng hôm nay, có lẽ hắn không ăn được cô bé này rồi.