Chương 2: Điên cuồng xoa nắn

Nghe được giọng nam đường hoàng tùy ý, Phó Nghiên kinh ngạc ngước mắt, quả nhiên thấy được một bác sĩ nam cao hơn 1m8, dáng người gần như Phó Kỳ.

Vì sao chị y tá lại lừa cô?

Phó Nghiên nắm chặt sổ khám bệnh, khẩn trương nói: "Bác sĩ, em, em không khám nữa."

Cô nên thủ thân như ngọc vì Tống Hoài Viễn.

Phương Diệp nhíu mày.

"Cô bé, tình huống của em rất có thể mắc bệnh nan y. Em yên tâm, trong mắt bác sĩ không có nam nữ. Nếu ai cũng có ý nghĩ như em, thì khoa sinh sản làm sao có bác sĩ nam được nữa?"

Trình Thanh Vân đương nhiên sẽ không có tà niệm đối với ngực của bệnh nhân.

Nhưng hắn thì có.

"Xin lỗi bác sĩ Trình." Phó Nghiên không thể phản bác, liên tục xin lỗi.

Phương Diệp đi về phía giường nhỏ, vén rèm lên.

"Lại đây nằm xuống."

Cô đâm lao phải theo leo, nghe lời đi tới.

Phương Diệp liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, hạ rèm xuống: "Cởi áσ ɭóŧ, vén áo cao lên."

Phó Nghiên đưa hai tay ra sau lưng, cởi khóa, hít sâu một hơi rồi vén áo cao lên.

Bộ ngực chưa bao giờ hiển lộ ra trước mặt người khác đứng thẳng, bầu ngực trắng noãn, phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô.

Bất chợt tiếp xúc với không khí, đầṳ ѵú phấn nộn cũng run rẩy đứng lên.

Giống như quả anh đào mời người hái xuống.

"Thật xinh đẹp."

Phương Diệp không ngần ngại khen ngợi.

Phó Nghiên nghe mà hết hồn, cố gắng tìm lại giọng nói: "Bác sĩ, bây giờ nó đang rất căng..."

Đang nói thì cô cảm thấy đầṳ ѵú chợt thấm ướt.

Mắt thấy mới là thật, Phương Diệp thầm khen đúng là bảo bối, ngón tay hắn chấm chút sữa màu trắng kia đưa vào trong miệng nhấm nháp.

Sự đυ.ng chạm trực tiếp của người đàn ông làm toàn thân cô cứng ngắc.

Phó Nghiên hoang mang: "Bác sĩ, anh không đeo găng tay ạ?"

Phương Diệp nói rất thẳng thắn: "Không đeo, ảnh hưởng tới phán đoán của tôi."

Phó Nghiên: "À."

"Em đừng run rẩy." Hai tay Phương Diệp bao lấy bầu ngực nhỏ xinh của cô hệt như đối đãi với tác phẩm nghệ thuật: "Vài phút tới, tôi sẽ thí nghiệm xem lượng sữa của em chịu ảnh hưởng gì."

Thí nghiệm mà hắn nói chính là điên cuồng xoa nắn ngực cô.

Theo chiều kim đồng hồ.

Ngược chiều kim đồng hồ.

Lúc thì nhẹ nhàng hệt như vuốt ve trêu chọc.

Lúc lại mạnh hệt như muốn tàn phá.

Trong trí nhớ của Phó Nghiên, khi cô còn nhỏ, Phó Kỳ tắm rửa cho cô, cũng nhanh chóng lau người cho cô, chứ không hề vân vê đùa nghịch sâu như vậy.

Nếu Phương Diệp không mặc áo trắng, cô thật sự nghi ngờ hắn đang lừa mình.

Bị đùa nghịch chừng năm phút, phần ngực trắng nõn đã hơi hồng lên, núʍ ѵú không ngừng trào ra sữa.