Chương 10: Người mặt khách (hạ)

Hắn chăm chú nhìn kỹ, phát hiện ở trên hàm răng của lão nhân gia có một khối tơ máu đỏ tươi, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi bất an. Mắt hắn hơi hướng xuống, nhìn thấy tay lão nhân gia đang nắm lấy cánh tay mình, không ngừng gặm cắm đến mức huyết nhục mơ hồ.

Đôi mắt hắn bỗng chốc trừng lớn, một cỗ hàn ý từ xương sống thoát ra, nỗi sợ hãi cực độ làm yết hầu chỉ có thể phát ra mấy tiếng “Ha hả” yếu ớt, muốn hét lên cầu cứu cũng không được.

Lão nhân gia tiếp tục cười tủm tỉm, vùi đầu xuống ngụm từng ngụm mà gặm xuống cánh tay, máu tươi bị lão nhân gia quý trọng mà nuốt từng ngụm vào trong miệng, giống như tham lam thèm thuồng thứ thức uống mỹ vị tươi ngon.

Thanh âm nhấm nuốt đồ ăn càng lúc càng lớn.

Nếp nhăn trên mặt của lão nhân gia bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa, lão bản hoảng sợ đến tròng mắt đều phải lòi ra, hắn cả người run đến lợi hại, một cánh tay khác vô tình đè lên trên cái bụng nhỏ tròn của nhi tử, hài tử vô tri, nghẹn một bụng nước cả ngày, nên nướ© ŧıểυ vô thanh vô tức đã nhiễm một tảng lớn trên chăn.

Lão nhân gia đang ăn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mãnh liệt lui về phía sau tránh đi nướ© ŧıểυ đồng tử, hai mắt oán hận mà nhìn chằm chằm lão bản cùng thằng oắt con.

Lão bản rốt cuộc có thể kêu ra tiếng: “Aaaaaaaaaaaa——!”

Ba người nháy mắt vọt đi lên.

Lúc bọn họ lên đến nơi, lão bản đang ôm nhi tử tránh ở trên góc giường, run rẩy mà bảo vệ đứa trẻ. Người mặt khách mặt đầy máu tươi nhìn thấy bọn họ, ánh mắt càng thêm oán độc, xoay người liền định nhảy cửa sổ chạy trốn.

Lục Hữu Nhất tốc độ thực mau, hắn nhanh chóng túm lấy quần áo người mặt khách muốn đem nó quăng trở về, nhưng quần áo lại bị xé hỏng, vỡ vụn thành từng mảnh trong nháy mắt. Ngay khi túi da bị hủy hoại, người mặt khách liền trở lại hình dạng nhục thể máu thịt lẫn lộn ban đầu, trông cực kỳ ghê tởm.

Như là một cơ thể người không có làn da.

Lão bản thở không ra hơi, trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Lục Hữu Nhất thiếu chút nữa thét chói tai, chẳng qua cái thi thể không đầu kia đã đi trước một bước: “Aaaaaaaaaaaaaa, thật đáng sợ, thật đáng sợ!!!

Tiếng hét của Lục Hữu Nhất nghẹn trong cổ họng, thầm than may mắn, sau đó quay lại, khinh thường nhìn cái đầu đã lẽo đẽo đi theo bọn họ cả đoạn đường, vứt cho Giang Lạc rồi nói: “Ta đi giải quyết người mặt khách! Người mặt khách sợ lửa, tìm lửa đi!”

Giang Lạc từ trên người lão bản lấy ra bật lửa ném cho hắn, Lục Hữu Nhất nắm lấy khăn trải giường, hướng người mặt khách quăng đi.

Trên khăn trải giường còn dính nướ© ŧıểυ đồng tử, người mặt khách kinh hoảng thét chói tai, thanh âm của nó y như tiếng chuột. Diệp Tầm hiểu rõ, ánh mắt mang ý cười liếc mắt nhìn tiểu hài tử đang ngủ, nói: “Cũng may là có nướ© ŧıểυ đồng tử, bằng không người mặt khách đã sớm đem lão bản cả người ăn không còn gì rồi.”

Giang Lạc nhún nhún vai, bộ dạng làm việc tốt không lưu danh: “Đúng vậy.”

Diệp Tầm lo lắng Lục Hữu Nhất không khống chế được người mặt khách, lại cứa ngón tay bảo Tiểu Phấn đi giúp Lục Hữu Nhất. Con thỏ bông tay run run, đứng dậy đi về chỗ đang giằng co đằng kia.

Giang Lạc dịch sang bên cạnh Diệp Tầm, nhìn hắn không chớp mắt: “Diệp Tầm, thứ này thật sự là thú bông sao?”

Diệp Tầm liếc mắt nhìn hắn, nói: “Oán linh thú bông.”

Giang Lạc: “……” Mấy lời trước đây hắn dùng để qua loa với lão bản, giống như đã trở thành sự thật.

Là thứ mang tiếng “Oán linh” đều không dễ chọc, Diệp Tầm chủ động hỏi: “Ngươi cũng muốn một cái?”

Giang Lạc thụ sủng nhược kinh: “Ta có thể chứ?”

Diệp Tầm cười: “Không thể, ta chỉ hỏi ngươi vậy thôi.”

Giang Lạc: “……”

Lục Hữu Nhất – người đang vật lộn với người mặt khách, gian nan nói: “Này, các ngươi có thể hay không giúp ta một chút?”

Hắn vừa dứt lời, con thỏ thú bông đã chạy tới trước người mặt khách, xù lông xòe móng vuốt đặt lên thân thể của người mặt khách “Xoẹttttt” một tiếng, liền kéo xuống nguyên mảng thịt nát trên người nó xuống.

Thật thể của người mặt khách, chính là được tạo thành từ những kẻ xấu số bị nó ăn qua. Một khối thịt nát cũng có khả năng là tính mạng mấy người, dạ dày Lục Hữu Nhất nhất thời quặn lên, hắn thối lui sang bên cạnh, để con thỏ bông cùng người mặt khách đánh nhau thoải mái. Người mặt khách phẫn nộ mà hướng thỏ bông rống một tiếng, cứ như là chuột chù bị dẫm trúng đuôi vậy.

Lục Hữu Nhất che miệng bỏ chạy đến bên người Giang Lạc: “Thật ghê tởm……”

Giang Lạc nghĩ nghĩ, sờ sờ đầu tóc của tẩu thi đang nằm trong lòng ngực mình, đột nhiên nở một nụ cười: “Ninh Tu lão ca, ngươi giúp ta một chút được chứ?”

Cái đầu quỷ bị hắn cười đến thần chí hoảng hốt, si ngốc nói: “Được a, được a.”

Giang Lạc nói: “Cảm tạ, Ninh Tu lão ca.”

Nói xong, Giang Lạc duỗi thẳng cánh tay, mượn lực đem đầu xoay tròn nửa vòng, sau đó xem cái đầu quỷ như bóng cao su, hung hăng hướng về phía người mặt khách ném qua.

Đầu tẩu thi ở trong không trung hét thảm, chuẩn xác mà đánh trúng cái gáy người mặt khách.

Người mặt khách gào lên một tiếng rồi ngã xuống đất, Lục Hữu Nhất nhân cơ hội cầm khăn trải giường che kín người nó, quẹt bật lửa châm lên.

Hắn cùng con thỏ bông giữ chặt hai bên sườn khăn trải giường, cho đến khi ánh lửa lan ra hết mặt chăn, Lục Hữu Nhất mới bế con thỏ bông lên lùi lại, trơ mắt nhìn liệt hỏa đem người mặt khách vây quanh.

Nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, Giang Lạc lấy lại tinh thần, hỏi: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”

Lục Hữu Nhất xoa cánh tay mỏi mệt nói: “Trách không được học phần của ngươi chỉ có ba điểm…… Đương nhiên là gọi điện thoại báo nguy sau đó gọi xe cứu thương a, nga đúng rồi, thuận tiện gọi bên cứu hỏa luôn.”

Giang Lạc: “……” Đã thông, nguyên lai có thể ứng dụng phương tiện công cộng đến mức đó.

Giang Lạc không có kinh nghiệm, nên hắn ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm. Nửa giờ sau, xe cảnh sát và cứu thương đi tới khách sạn 129.

Điều khiến Giang Lạc ngạc nhiên chính là, cảnh sát cùng nhóm bác sĩ cứu hộ, đối diện với hiện trường quái dị phản ứng rất bình tĩnh. Bọn họ đem lửa dập tắt, đem phần cơ thể bị đốt trơ trọi của người mặt khách vào một cái túi tử thi, không nhìn ba người Giang Lạc đã lập tức rời khỏi.

Trước lúc rời đi, Giang Lạc nhớ tới cái gì đó, hắn xoay người đi đến bên cạnh tiểu hài tử, duỗi tay chạm vào tầng sương mù màu đen kia.

Vô số mảnh nhỏ ký ức mảnh tuôn trào.

Hắn “xem” được ký ức của lão bản nương.

Lão bản nương ở trong đêm mở mắt ra, nhìn thấy mẹ chồng ban ngày còn cùng mình nói chuyện phiếm đang đứng ở phía trước cửa sổ, một ngụm rồi một ngụm ăn sạch chính mình.

Hắn thấy được nỗi tuyệt vọng, sự sợ hãi và lòng căm hận của lão bản nương đối với kẻ muốn ăn thịt đứa con trai nhỏ của mình kia.

Tình thương vĩ đại của người mẹ vĩnh viễn khiến cho người khác phải kính sợ, lão bản nương kéo một thân thịt nát từ trong bụng người mặt khách bò ra, sau đó dùng kim chỉ khâu lại bản thân để có thể mang hình người.

Nàng mất đi tư duy nhân loại, nhưng theo bản năng muốn bảo vệ nhi tử, nên vào mỗi đêm, nàng đều đến đứng ở phía đuôi giường, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thằng bé và người mặt khách.

Đứa nhỏ này, rất đáng yêu.

Nàng nghĩ.

Nàng không thể dọa thằng bé được.

Cho nên nàng nghĩ tới chuyện hoá trang.

Người mặt khách cũng bởi vì vậy, mà sau khi gϊếŧ hại ba nữ sinh cùng lão bản nương, thì không có cơ hội ăn thêm người nào.

Chấp niệm bảo vệ của lão bản nương nhanh chóng truyền vào đại não Giang Lạc.

Giang Lạc bị tình cảm mãnh liệt này ảnh hưởng đến mất khống chế, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Hắn cắn chặt răng, nước mắt từng giọt từng giọt nặng nề nện xuống mặt đất.

Giang Lạc khó khăn hít thở không khí, ngồi xổm trên sàn nhanh chóng hồi phục cảm xúc.

Tình thân hóa ra cũng có thể vĩ đại như vậy sao?

Cái này không phải diễn xuất theo kịch bản trên TV, cũng không phải là sự tích cảm động được đăng lên báo, nó phát sinh ngay ở trước mắt Giang Lạc, tâm tình tuyệt vọng phẫn nộ hay đau khổ, đều chân thật đến không tưởng.

Hóa ta tình thương của mẹ cao cả đến mức này.

Giang Lạc cúi đầu, giơ tay ngăn cản quan tâm của người khác, hắn tận lực điều chỉnh lại thanh âm: “Ta không có việc gì.”

Một hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, quay lại nhìn thoáng qua tiểu mập mạp với ánh mắt phức tạp, theo đồng bạn ra ngoài.

Trên xe, cảnh sát thúc thúc đưa cho bọn hắn đưa một ly nước ấm, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, sự việc kế tiếp chúng ta sẽ xử lý. Các ngươi hôm nay mệt mỏi rồi, mức độ nghiêm trọng của án tử này cũng vượt quá dự kiến của chúng ta, chúng ta sẽ cùng trường học thương lượng, cho các ngươi nhiều điểm học phần hơn.”

Lục Hữu Nhất hiện tại không để bụng chuyện điểm chác, hắn gật gật đầu, mắt thường thường nhìn về phía Giang Lạc, chần chờ nói: “Giang Lạc, ngươi không sao chứ.”

Giang Lạc lắc đầu, không muốn bọn họ hỏi nhiều, vì thế chủ động mở miệng nói sang chuyện khác nói: “Cảnh sát có biết về giới huyền học không?”

Diệp Tầm nói: “Quốc gia biết giới huyền học tồn tại, một bộ phận cảnh sát chuyên môn phụ trách cũng sẽ biết.”

Nhìn ra Giang Lạc thất thần, hắn giải thích càng kỹ càng tỉ mỉ, “Giới huyền học hợp tác với quốc gia, trong phạm vi cả nước thành lập mười hai khoa chuyên môn đào tạo, gọi là ‘Chuyên khoa nghiên cứu xã hội và khoa học tự nhiên ’, mỗi khoa chỉ có một lớp, mỗi lớp sẽ không quá mười người.”

“Giới huyền học từ từ suy thoái, người có thiên phú làm trong cái ngành này cũng càng ngày càng ít, thiên sư có thể coi là lợi hại trong nước tính ra, cũng chỉ gần một trăm người.” Diệp Tầm trầm mặc trong chốc lát, “Quốc gia phát hiện sự kiện thần quái, sẽ phong tỏa khu vực trước rồi đem sự việc làm thành nhiệm vụ phân bố cho mười hai khoa. Ngoài trường học ra, thì bên ngoài giới còn tồn tại sáu đại môn phái.”

Diệp Tầm nhìn về phía Giang Lạc, đôi mắt đen nhánh ánh lên một tia lạnh lùng: “Trì Vưu thuộc Trì gia, chính là luyện hồn nhất phái, có thiên phú luyện chế hồn thể để điều khiển chúng như con rối.”

“Con rối luyện hồn?” Giang Lạc lặp lại.

Diệp Tầm nói: “Nó có thể thao túng người, cũng có thể thao túng quỷ. “Luyện hồn sinh trí”, thậm chí có thể luyện chế hồn của người chết, chính là sự đáng sợ của Trì gia. Nhưng công pháp này quá mức nghịch thiên, người chân chính có khả năng đem con rối luyện hồn đến mức thông hiểu đạo lí trong Trì gia, cũng chỉ có một mình Trì Vưu.”

Điều này có nghĩa là, chỉ cần Trì Vưu còn tồn tại, vô luận là người vẫn hay quỷ, đều có thể trở thành con rối của hắn, ở trên sợi dây của hắn mà di chuyển.

Đôi mắt hắn, có thể ở khắp mọi nơi.

Giang Lạc như có cảm giác mà ngẩng đầu, nhìn người ở xung quanh. Mỗi người đều có công việc của bản thân mà vội vội vàng vàng, ngẫu nhiên có người cùng Giang Lạc đối diện, cũng sẽ lộ ra nụ cười khách khí lễ phép.

Nhưng ở trong mắt Giang Lạc, nụ cười như vậy lại như nhiễm một tầng quỷ ảnh, âm trầm đáng sợ, dần dần vặn vẹo thành bộ dáng của Trì Vưu.

Giang Lạc hoàn hồn, tự giễu, hoài nghi chính mình suy nghĩ nhiều.

Ở nguyên tác, Trì Vưu hiện tại vì linh hồn không được đầy đủ nên đã rơi vào suy yếu, ít nhiều cũng phải nhờ đến vai chính công Phùng Lệ, mới có thể tu luyện báo thù.

Lúc trước ở trong WC, hắn có thể hiện thân, cũng là nhờ thiên thời địa lợi.

Nhưng hiện tại, hắn sao có thể đã khôi phục đến trình độ có thể thao túng người khác chứ.