Chương 11: Trường học

Nhưng Giang Lạc vẫn lưu lại trong lòng một tia cảnh giác.

Thời gian đã muộn, các đồng chí cảnh sát thập phần tri kỷ, an bài khách sạn cho bọn hắn, để bọn họ thoải mái nghỉ ngơi.

Trăng sáng sao thưa, Giang Lạc gối đầu lên tay nhìn trần nhà, trong đầu lại hiện lên ký ức của lão bản nương.

Bảo vệ.

Đây là một loại chấp niệm của người mẹ khiến cho bà ấy sẵn sàng bò dậy từ địa ngục để quay về, bảo hộ đứa con duy nhất của mình.

Loại cảm xúc này đối với Giang Lạc phải nói là rất xa lạ, hắn không có bằng hữu nào quá thân thiết, cũng chưa từng được cảm thụ qua tình thân, đương nhiên, hắn cũng tự nhận bản thân không cần cái gọi là bạn bè, chứ đừng nói đến máu mủ ruột thịt. Cho dù là đồng nghiệp suốt ngày ở chung trong viện thiết kế, Giang Lạc mặt ngoài cùng bọn họ quan hệ không tồi, nhưng mấy người này lại không hề biết gì về đời tư sinh hoạt của Giang Lạc.

Sống một mình, chết đi một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, đối với Giang Lạc mà nói, chính là loại trạng thái sinh hoạt tốt nhất.

Hắn chậm rãi đem thứ cảm xúc nặng nề không thuộc về mình ra ngoài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một đêm bình an.

Ngày hôm sau xuống lầu ăn bữa sáng, một vị cảnh sát thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi ngồi bên cạnh bàn tiếp đón bọn họ:“Bánh bao bánh quẩy hồ cay canh, mọi người ăn được chứ?”

Giang Lạc tiếp nhận bánh quẩy, xé hành đoạn ngắn bỏ vào hồ cay canh, cảnh sát tiểu ca nói: “Lão bản khách sạn 129 đã tỉnh, hiện tại trạng thái tinh thần của ông ta không được ổn cho lắm.”

Cảnh sát đưa cho bọn hắn đoạn video, lão bản nằm trên giường bệnh vẫn ôm con trai mãi không buông, khuôn mặt hoảng loạn rơi đầy nước mắt, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Vợ ơi, ta thực xin lỗi ngươi, vợ ơi……”

Đứa nhỏ bị bộ dáng của hắn dọa sợ tới mức oa oa khóc lớn, lão bản lập tức ôm lấy hài tử, không ngừng vuốt ve đầu của đứa trẻ, sau một lúc lâu, lại bất giác rơi nước mắt.

Bởi vì vấn đề khách sạn, lão bản thật sự xem nhẹ người nhà rất nhiều. Thời điểm có tiền thì không có thời gian quan tâm người nhà, thời điểm không có tiền trong lòng nôn nóng cũng không kiên nhẫn để ý người nhà.

Một ngày nào đó, lão bản đột nhiên nghĩ ra được một cách tuyên truyền mới.

Hắn tính toán đem người mẹ đã lâu chưa gặp đến khách sạn, quay chụp một ít video thú vị của lão thái thái, để lão thái thái trở thành võng hồng* hấp dẫn người xem. Hiện tại mấy video ngắn của tiểu hài tử cùng lão nhân gia đang rất được đón nhận, chỉ cần có chút danh tiếng, khách sạn nói không chừng có thể một lần nữa phất lên.

(Võng hồng là để chỉ những người nổi tiếng trên mạng)

Lão bản đem lão nương đón trở về khách sạn, hắn đã lâu không cùng lão nhân gia sinh sống cùng nhau, nhưng dù sao cũng là mẹ con ruột, thời gian càng lâu, hắn càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng lão bản lại chẳng mấy để tâm đến điều này, tâm tư hắn hiện giờ chỉ đặt ở sự nghiệp, thầm nghĩ dù sao cũng sẽ không xuất hiện đại sự gì.

Nhưng chính là bởi vì hắn xem nhẹ tất cả mọi chuyên, bởi vì hắn đối với những điều này quá mức qua loa, nên mới gây ra hậu quả khôn lường.

Giang Lạc trơ mắt nhìn làn sương đen trên tay tiểu hài tử, trong tiếng khóc của lão bản mà dần dần biến mất, hắn nuốt xuống miếng bánh quẩy cuối cùng, quay qua hỏi Diệp Tầm: “Ngươi thấy gì không?”

Diệp Tầm buông bánh bao, nhàn nhạt nhìn lại: “Thấy cái gì?”

“Một đoàn sương đen,” Giang Lạc nói, “Ở trên cánh tay trái của đứa nhỏ đó.”

Diệp Tầm nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía video, sau một lúc lâu thì lắc lắc đầu: “Ta không có nhìn thấy.”

Giang Lạc như đang suy tư gì đó.

Diệp Tầm lợi hại như vậy cũng không có khả năng nhìn thấy làn sương đen, nguyên thân cũng chưa từng nhìn thấy qua, nhưng sao hắn có thể?

Điều duy nhất khác nhau giữa hắn và nguyên chủ chính là linh hồn bất đồng, còn có cái chết của Trì Vưu.

Là linh hồn của hắn làm xuất hiện biến hóa, hay do bởi vì Trì Vưu đang ở bên cạnh, nên Giang Lạc mới có khả năng nhìn thấy được màn sương đen?

Giang Lạc hy vọng là lý do đầu tiên.

Rốt cuộc không ai không muốn nghĩ tới khả năng bản thân chính là thiên tài.

Cơm nước xong xuôi, cảnh sát tiểu ca cười tủm tỉm từ dưới bàn cầm lấy ba lô đưa cho bọn họ: “Chúng ta đã điều tra qua cuộc đời của con quỷ chặt đầu này, xác thật nó chưa từng làm bất kỳ chuyện ác nào. Sau khi cố vấn và lắng nghe ý kiến, nó đã quyết định để các ngươi chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, đồng thời đi theo mọi người về trường học.”

Ba lô được đặt trong lòng ngực Giang Lạc, Giang Lạc kéo khóa ra, cúi đầu nhìn nhìn, sắc mặt xanh trắng đầy ngượng ngùng của cái đầu lộ ra, nặn một nụ cười khả ái: “Tiểu hữu, tiểu sinh có lễ.”

Giang Lạc đem bao ném cho Lục Hữu Nhất, không chút để ý nói: “Cho ngươi.”

Lục Hữu Nhất ôm cái đầu quỷ, buồn bực: “Nuôi, nuôi như thế nào? Chẳng lẽ đem chôn dưới đất?”

Quỷ chặt đầu lệ rơi đầy mặt: “Hôm qua còn gọi người ta là Ninh Tu lão ca, hôm nay liền đem người ta tùy ý tặng cho kẻ khác, đúng là người càng xinh đẹp càng không biết thế nào là “động tâm”.”

Lục Hữu Nhất xoa xoa lỗ tai, dứt khoát kéo cái khóa lên: “Ngươi tốt nhất biết điều cho ta.”

Cảnh sát tiểu ca tiếp tục nói: “Chúng ta sáng nay đã lục soát tất cả bồn cầu có trong WC của khách sạn một lần, mỗi phòng đều tìm được một bao minh tệ nằm ở dưới ống bơm trong bình bơm nước. Chúng ta sẽ điều tra kỹ càng, để xem đây là thủ đoạn của ai, vậy nên những việc này, các ngươi không cần phải phiền lòng.”

Diệp Tầm gật gật đầu: “Cửa sổ trên lầu hai khách sạn phạm vào môn sát, bảo người của anh dùng thước Lục Đế làm vật trang trí đặt ở cửa sổ, để phá sát.”

Cảnh sát tiểu ca ghi nhớ kỹ mấy điều này, sau đó cười xán lạn nói: “Các bạn học vất vả rồi.”

Sau khi chào tạm biệt, ba người chậm rãi chuẩn bị quay trở về trường.

Trên đường về, Lục Hữu Nhất với Diệp Tầm luôn cúi đầu chơi di động, Giang Lạc tâm sinh kỳ quái, thò đầu lại gần nhìn một cái, phát hiện bọn họ đang trong nhóm chat nói chuyện phiếm.

Nhóm tên là “Có việc thỉnh thắp hương”, nhân số hiện tại là tám.

Giang Lạc càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cái này còn không phải là nhóm chat bị nguyên chủ chặn lúc ban đầu sao?

Hắn mở di động ra, tìm vào bên trong nhóm chat này, vừa ấn vào đã thấy, số thông báo hiện là 99+.

Giang Lạc lướt lên phía trên đọc lướt qua, mấy tên gia hỏa này, hoàn toàn không cố kỵ hắn đang ở trong nhóm, mấy tin tức nói chuyện phiếm gần nhất đều là bàn tán về bát quái của hắn với Trì Vưu.

[ Trác Trọng Thu: Các ngươi khi nào về? Người chưa thấy mặt, ta tuyệt đối không tin dăm ba chuyện nhảm nhí các ngươi nói. ]

[ Cát Chúc: Quái thay quái thay, tại sao ta không có nhìn ra hai người đó còn có loại duyện phận kiểu này? ]

Lục Hữu Nhất thao thao bất tuyệt: [ Trì Vưu đã chết đương nhiên không thể tính duyên phận, kỳ thật biểu hiện của Trì Vưu ca cũng quá rõ ràng rồi, các ngươi cũng chỉ biết cưỡi ngựa xem hoa *, sao có khả năng nhìn ra cái gì chứ. Nhưng ta lại khác, từ lâu ta đã loáng thoáng phát giác được điểm không đúng rồi, chỉ là không vạch trần mà thôi. ]

(Cưỡi ngựa xem hoa: chỉ nhìn vào bề mặt, không nhận ra tính chất của sự vật)

[ Diệp Tầm: Ta tưởng lúc đó ngươi chỉ mắng mỏ Giang Lạc không biết điều thôi chứ. ]

Tâm Lục Hữu Nhất bỗng nhảy lên, hắn thật cẩn thận di chuyển ánh mắt từ điện thoại ngẩng đầu liếc nhìn Giang Lạc một cái, thấy biểu cảm của Giang Lạc không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn trước kia xác thật chỉ trích Giang Lạc mấy lần, nên lúc này cảm thấy vô cùng chột dạ, không dám để Giang Lạc biết.

Bởi vì Lục Hữu Nhất phát hiện Giang Lạc kỳ thật cũng không phải dạng người tồi tệ như hắn vẫn tưởng.

Giang Lạc đọc xong mấy đoạn tin nhắn, nguyên lai là Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm đem câu chuyện tình yêu xưa kia anh yêu em em không yêu anh, giờ anh ra đi em mới nhận ra em yêu anh của hắn và Trì Vưu nói cho mọi người trong nhóm nghe.

Trong đàn người người hốt hoảng, không thể tin được chuyện hai người bọn họ nói chính là sự thật.

Trì Vưu đã sớm đối Giang Lạc rễ tình sâu đậm? Thậm chí còn chủ động hướng Giang Lạc tỏ tình?

Trước kia thường xuyên giữ Giang Lạc một mình ở lại học bù là vì muốn cùng Giang Lạc ở trong thế giới riêng của hai người?

Ha ha ha, Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất là bị yểm bùa hay sao?

So với việc tin tưởng Trì Vưu với Giang Lạc yêu đương thắm thiết, bọn họ càng nguyện ý tin rằng Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm đang bịa chuyện gạt người.

[ Trác Trọng Thu: Trì Vưu sao có thể thích Giang Lạc được? ]

Lục Hữu Nhất sâu kín nói: [ Các ngươi ngẫm lại, ngẫm lại diện mạo của người ta đi. ]

Trong nhóm chat lặng im đi vài giây, Lục Hữu Nhất lại biệt nữu nói: [ Kỳ thật, Giang Lạc cũng khá tốt. ]

Diệp Tầm nói: [ Lục Hữu Nhất nói không sai. ]

Dưới ngôn từ trảm đinh tiệt thiết* của hai người bọn họ, thái độ mấy người trong nhóm từ “Không thể tin được, khịt mũi coi thường” chuyển biến thành“Bán tín bán nghi”. Giang Lạc cười cười mà nhìn Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất một cái, liền biết hắn đã không chọn sai người.

(Trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt, ý chỉ chắc chắn, không thể sai được)

Lừa gạt hai người bọn họ thì thực quá dễ dàng, nhưng lừa gạt những người còn lại trong ban thì lại không hề đơn giản như vậy.

Mặc kệ là nguyên thân hay Giang Lạc hiện tại, ấn tượng đối với cái lớp này đều như là người ngoài, không quen không biết. Dưới tình huống như vậy, nếu một người từ trước đến nay luôn chán ghét Giang Lạc là Lục Hữu Nhất mở miệng, cùng với một Diệp Tầm lãnh đạm ít lời đồng tình nhất trí, thì mọi người sẽ càng tin tưởng tin tức “Trì Vưu rất thích Giang Lạc” hơn.

Hiển nhiên hiểu quả so với chính Giang Lạc mở miệng ra thì sẽ càng tốt hơn.

Muốn cảm giác CP sao, nếu thế thì càng phải khiến sự việc nhìn thật mù mờ, ai cũng không thể hiểu rõ. Như vậy thì mới tạo cơ hội cho phép người khác tự bổ não nghĩ tiếp phần phía sau được, sau đó chuyện mà bản thân cho là vậy lại được chính chủ như có như không mà xác nhận, chẳng phải sẽ càng thêm chân thực hay sao.

Lập tức phải về trường học, Lục Hữu Nhất chà xát mấy ngón tay, nhắn tin cuối cùng: [ Chúng ta sắp về đến nơi rồi, các ngươi nếu không tin thì cứ đi hỏi Giang Lạc. Hơn nữa, cho dù các ngươi không tin việc Trì Vưu sẽ thích Giang Lạc, thì cũng phải tin tưởng thẩm mỹ của hắn chứ. ]

Giang Lạc: “……”

Xuyên qua được một thời gian, không biết đã bao nhiêu là lần, hắn phải cảm tạ chính gương mặt này.

Giang Lạc thu hồi di động, suy tính xem lát nữa nên diễn xuất như thế nào, mới có thể lột tả được tình yêu chân thành mà Trì Vưu dành cho hắn, đồng thời cũng phải bộc lộ được quyết tâm lãng tử quay đầu, quý hơn vàng.

Khác với Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, trong lớp còn dư lại năm người, trong đó có ba người không hề dễ đối phó.

Một người là truyền nhân trực hệ của Đạo gia - Cát Chúc, người thứ hai là trưởng nữ của Trác gia - đại môn phái nổi tiếng với khả năng hợp hồn song tu - Trác Trọng Thu, người cuối cùng là Văn Nhân Liên – một kẻ lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng lại khiến người khác bằng cách nào cũng không nhìn thấu được.

Một dựa trực giác, một theo lịch duyệt*, một đoán nhân tâm, tất cả đều không phải là kẻ dễ lừa gạt.

(lịch duyệt : kinh nghiệm)

Mười phút sau, ba người đã đến trước cửa trường.

Vừa xuống xe, bọn họ liền thấy được trước cổng trường có một tiểu soái ca, bộ dạng tuấn lãng đang đứng ngay đó.

Soái ca ăn mặc một bộ quần áo đơn giản, áo ba lỗ với quần đùi, lộ ra đôi chân thẳng tắp so với đùi nữ sinh còn muốn trắng hơn. Hắn đội mũ lưỡi trai, dựa vào tường thoải mái ứng phó với đám nữ sinh vây quanh hắn.

Lục Hữu Nhất nhìn đến líu lưỡi: “Vậy mà lại tới đón chúng ta, một đám này đúng là quá bát quái.”

Giang Lạc híp mắt muốn xác định xem người này là ai, nhưng chưa kịp nhìn rõ, soái ca đã phát hiện bọn họ, từ trong nhóm nữ sinh bước ra. Lập tức bước nhanh đến cạnh nhóm Giang Lạc, tự nhiên duỗi tay chào hỏi: “Về thì về chứ mang theo cái đồ vật quỷ quái đó theo làm gì?”

Thanh âm khàn khàn, mười phần trung tính, tựa như là do thuốc lá và rượu tạo nên vậy.

Soái ca nhìn chằm chằm vào cái ba lô sau lưng Lục Hữu Nhất, cái đầu tẩu thi còn đang ở bên trong. Nhưng mà quỷ chặt đầu còn chưa kịp lộ một tia không đúng nào, đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất không kinh ngạc, thậm chí Diệp Tầm còn hơi hơi oán giận nói: “Nó quấn lấy Giang Lạc không chịu đi.”

Soái ca nhìn về phía Giang Lạc, hắn so với Giang Lạc thì lại hơi lùn một chút, lúc này ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt xinh đẹp sắc sảo nhưng không hề mất đi vẻ đẹp đặc thù của nữ giới.

Ánh mắt người này thâm thúy, ngũ quan thanh thoát, mặt mày lộ ra nét nhu mỹ phiêu dật*, Giang Lạc lúc này mới nhận ra, kỳ thật soái ca đang đứng trước mặt hắn lại là một một nữ sinh.

(Nhu mỹ phiêu dật: Dịu dàng tự nhiên)

Trác Trọng Thu thu hồi lại ánh mắt tuần tra trên người Giang Lạc, đột nhiên một huýt sáo tiếng, “Trì Vưu ánh mắt cũng không tồi a.”

Mấy nữ sinh phía sau chạy đuổi theo, ngừng cách bọn họ hai mét, trên khuôn mặt đỏ ửng: “Học tỷ……”

Trác Trọng Thu bất đắc dĩ xoay người, trở tay chỉ chỉ Giang Lạc: “Mấy muội muội à, học tỷ thích nhất loại diện mạo này.” Nàng dừng một chút, cười: “Tốt nhất là ngực phải lớn, rốt cuộc học tỷ cũng chỉ là người ngực phẳng thôi.”

Mấy nữ sinh mặt càng đỏ hơn, nhưng rốt cục cũng chịu tản ra.

Lục Hữu Nhất: “…… thật đáng ghen tị.”

Diệp Tầm yên lặng gật đầu.