Chương 7: Có người a, có người!!!!

Diệp Tầm: “……”

Giang Lạc: “……”

Giang Lạc chỉ kém chưa phun cho Lục Hữu Nhất một ngụm nước bọt, thời khắc mấu chốt lại chú ý đến lư hương trên bàn, thần sắc biến đổi, “Hương thay đổi!”

Hương lúc trước còn bay theo đường thẳng đột nhiên hỗn loạn, hướng về phía ngoài phòng bay đi.

Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất lập tức đứng dậy, Diệp Tầm rửa tay, bưng bát cơm đi ra ngoài. Lục Hữu Nhất đem Giang Lạc kéo đến phía giữa, bản thân thì đi ở cuối hàng .

Chính là mới ra khỏi, làn khói liền chia làm hai, một trái một phải rẽ sang cả hai hướng mà bay đi.

Diệp Tầm hướng bên trái, lại nhìn nhìn sang bên phải, trầm mặc một hồi, “Chúng ta đi hướng nào đây?”

Lục Hữu Nhất tùy tiện nói: “Bên trái.”

Diệp Tầm: “Nếu bên trái là bẫy của quỷ thì sao?”

Lục Hữu Nhất môt bộ không để: “Vậy bên phải.”

Diệp Tầm: “Lỡ bên phải là để đánh lạc hướng thì sao ?”

Lục Hữu Nhất: “……”

Giang Lạc đề nghị: “Thế tách ra?”

Diệp Tầm trầm mặc thật lâu sau, lắc đầu nói: “Thôi, đi bên trái trước.”

Giang Lạc quay đầu hỏi: “Diệp Tầm mắc chứng khó lựa chọn?”

Lục Hữu Nhất sắc mặt phức tạp gật gật đầu, “Lấy kinh nghiệm người từng trải, ta khuyên ngươi ngàn vạn lần không cần cùng hắn đi dạo phố .”

Nửa đêm, trên hành lang, ngọn đèn dầu lóe lóe ánh sáng, bọn họ theo khói hương đi lên lầu, nghe được vài tiếng động “Bang bang”.

Thanh âm kia như là tiếng bóng cao su đập xuống rồi lại nảy lên. Nhưng mà giữa đêm khuya đột nhiên vang lên thanh âm như vậy, đoàn người ngay lập tức dừng lại.

Lúc này đèn chỗ cầu thang lầu vụt tắt.

Nhìn bóng đêm ụp xuống đến mức năm ngón tay cũng không nhìn thấy, Lục Hữu Nhất thanh âm run rẩy nói: “Diệp Tầm, Giang Lạc?”

Diệp Tầm bình tĩnh mà “Ừ” một tiếng, Giang Lạc nói: “Ở đây.”

Lục Hữu Nhất an tâm: “Đèn như thế nào đột nhiên lại tắt chứ ——”

Hắn đột nhiên im bặt.

Bởi vì tiếng bóng cao su ở trên lầu không ngừng vang lên đột nhiên ngừng, một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, lại dùng một tốc độ so với lúc nãy còn nhanh hơn hướng phía bọn họ mà tới gần.

Phanh, bang bang, phanh phanh phanh.

Bóng cao su lăn nhanh xuống, thanh âm càng ngày càng dồn dập.

Lục Hữu Nhất sởn tóc gáy, không tự chủ được nắm chặt quần áo Giang Lạc , Giang Lạc buồn cười nói: “Lục Hữu Nhất, ngươi như thế nào so với ta còn sợ hơn.”

Lục Hữu Nhất run bần bật nói: “Ta sợ bóng tối a.”

Giang Lạc: “……”

Trong lúc nói chuyện, thanh âm bóng cao su cũng đã vang lên chỗ đầu cầu thang, Giang Lạc như bị ảnh hưởng Lục Hữu Nhất mà thấy tim đập cũng càng lúc càng nhanh, đang lúc hắn bày ra tâm thái sẵn sàng đón địch, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Nhưng yên tĩnh như vậy, không khác gì bình yên trước cơn bão, làm người khác không rét mà run.

Diệp Tầm đột nhiên nói: “Khói hương bay trở vì.”

Lục Hữu Nhất nói: “Ngươi thấy gì không?”

Diệp Tầm nói: “Ta nghe thấy tiếng.”

Vậy chứng minh vừa rồi, có cái gì đó đã xảy ra.

“Trở về đi,” Giang Lạc liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, nhìn chăm chú vào màn đêm, “Ta nhớ rõ phòng phát điện ở ngay dưới cầu thang, đi qua xem có phải cầu dao bị đứt hay không .”

Ba người lại xoay người, cẩn thận mà đi trở về.

Phòng điện quả nhiên ở chỗ cầu thang, Giang Lạc trí nhớ tốt, lại quen thuộc với thiết kế kết cấu, hắn sờ sờ, thất vọng nói: “Không phải đứt cầu dao, là do mất điện.”

Ba người đứng nơi này tự hỏi nhân sinh, Giang Lạc lỗ tai đột nhiên nghe thấy gì đó, nhạy bén nói: “Có tiếng động!”

"Đinh linh linh...." tiếng điện thoại giữa hành lang đột ngột vang lên.

Lục Hữu Nhất: “Má nó!”

Bọn họ hướng đằng kia nhìn lại, đen nhánh, cái gì đều không rõ, xem kĩ chỉ sớ giống như có cái gì nguy hiểm giấu ở trong bóng tối, tùy thời có thể đem bọn họ cắn nuốt.

Diệp Tầm dẫn đầu đi qua , bình tĩnh nói: “Giúp ta lấy điện thoại, tay ta giữ hương, không cầm được.”

Giang Lạc bị Lục Hữu Nhất đẩy một phen, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, “Alo?”

Điện thoại truyền đến thanh âm lão bản, “Uy uy uy, là Giang đồng học sao?”

Giang Lạc nháy mắt có cảm giác từ âm phủ trở lại nhân gian , “Là ta, lão bản, tóa nhà bên phía chúng ta bị cúp điện.”

“Đúng vậy, ta đang muốn cùng các ngươi nói vấn đề này,” lão bản ngượng ngùng, “Ban ngày ta quên nói, khách sạn chúng ta gần đây đang sửa chữa, mạch điện không ổn định, đôi khi sẽ tự cúp điện. Nguồn điện dự phòng đang ở phòng làm việc, các ngươi đến mở chốt là được.”

Giang Lạc xoa trán, đau đầu nói: “Được, ta đã biết.”

Vị trí phòng làm việc, Giang Lạc còn nhớ rõ. Bọn họ cẩn thận mà hướng phòng làm việc sờ soạng, bởi vì sợ không thấy gi mà ngã một khối, liền để người sau cầm vạt áo người trước mặt. Giang Lạc chỉ cảm thấy Lục Hữu Nhất phía sau hắn nắm ngày càng chặt, cơ hồ sắp túm hỏng quần áo rồi, mở miệng: “Lục Hữu Nhất, ngươi không đến mức như vậy chứ.”

Lục Hữu Nhất miệng đồng ý, “Được được được.”

Qua vài giây, Giang Lạc thấy không có gì thay đổi “Ngươi thật sự nghe hiểu ý của ta sao?”

Lúc nói câu này hắn vừa ngoảnh đầu, không cẩn thận dẫm lên chân người phía sau.

Giang Lạc theo bản năng muốn nói xin lỗi, nhưng Lục Hữu Nhất lại dường như không có cảm giác, tức giận bất bình nói: “Ta như thế nào không hiểu, ta chẳng phải đã buông lỏng rồi hay sao?”

Giọng nói Giang Lạc bỗng nghẹn, chóp mũi hắn đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, “Lục Hữu Nhất, ngươi không đau sao?”

Lục Hữu Nhất kỳ quái nói: “Đau cái gì?”

Giang Lạc trầm mặc, một lát sau, hắn nói: “Lục Hữu Nhất.”

Lục Hữu Nhất: “Ân?”

Giang Lạc nói: “Giữa hai người chúng ta, hình như có thêm một người.”