Chương 8: Tẩu thi

Lục Hữu Nhất: “……”

Giang Lạc dứt lới, Lục Hữu Nhất không khống chế được mà giật mình, da đầu hắn tê dại, vuốt ve quần áo người trước mặt.

Chất vải thô ráp, ngửi kĩ thì sẽ phát hiện được một loại mùi mốc, giống như là đã bị chôn dưới đất vào trời mưa trong thời gian dài nên như có như không nhiễm chút khí tức của bùn.

Đúng là không phải Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn buông tay ra, lại sợ quấy nhiễu đến cái “người”này: “Diệp Tầm, ở giữa ta và Giang Lạc, thật sự nhiều thêm một đồ vật.”

“Người” ở giữa bọn họ không nhúc nhích, vẫn đứng tại chỗ, tựa như không hiểu đối thoại của bọn họ .

Diệp Tầm hỏi: “Là thứ gì?”

Lục Hữu Nhất đã sắp khóc tới nơi: “Ta không biết, nhưng theo kiến thức của ta, hình như là tẩu thi.”

Nơi này làm sao lại xuất hiện tẩu thi?

Diệp Tầm nhíu mày, đưa một đạo phù chú vào tay Giang Lạc: “Dán nó ở Thiên Đình, chỗ giữa Thiên Trung và Tư Không.”

Giang Lạc: “Ngượng ngùng…… ba cái này là?”

Diệp Tầm, “…… Dán nó vào điểm chính giữa trán.”

Giang Lạc đem con thỏ thú bông đặt ở bên tay trái, giơ tay phải lên, chuẩn bị tốt tâm lý sẽ đυ.ng đến một kiện đồ vật khủng bố, nhưng ngoài dự đoán chính là, hắn lại chỉ chạm vào khoảng không.

Giang Lạc sửng sốt , ngón tay hạ xuống, đυ.ng phải một thứ dính nhớp lạnh băng. Lúc này, hắn bỗng nảy sinh một loại khuynh hướng cảm xúc, kích động hắn vuốt ve đồ vật đang lăn lộn phía dưới, giống như là giòi bọ.

Giang Lạc nháy mắt thu hồi tay, trong khoảnh khắc phản ứng lại, đen mặt nói: “Nó không có đầu.”

Hắn chỉ sờ được đến cổ của tẩu thi.

Còn thứ gì sẽ trườn bò trên một đống thịt thối, cái này hắn không cần phải nói.

Diệp Tầm bắt lấy cánh tay Giang Lạc, tiến lên muốn đối phó tẩu thi. Giang Lạc giơ tay ngăn cản hắn, bình tĩnh nói: “Chúng ta trước hết đem đèn mở ra. Nếu nó đi theo chúng ta mà cái gì cũng không làm, vậy tạm thời an toàn, cứ mang theo nó đi phòng làm việc bật được điện lại tính.”

Giang Lạc nói có lý, trong bóng đêm phải đối phó với loại đồ vật này, bọn họ không hề chiếm ưu thế. Vì vậy, ba người tiếp tục duy trì loại tư thế này tiến về phía trước , Lục Hữu Nhất ở phía sau tẩu thi, còn cảm thấy có chút may mắn, “Cũng may người nó đi theo chính là ngươi.”

Giang Lạc cảnh giác đề phòng nguy hiểm ngay sau lưng, nghe vậy thuận miệng nói: “Ngươi làm sao biết nó đi theo ai? Nó không có đầu, nếu là mặt hướng phía ngươi rồi đi giật lùi, tay chỉ là tiện rồi nắm lấy áo ta thì sao?”

Lục Hữu Nhất tức khắc nổi hết cả da gà: “Ngọa tào, ngươi đừng nói giỡn!”

Tẩu thi túm quần áo Giang Lạc sức lực càng ngày càng lớn, thanh âm bước đi cũng bắt đầu rõ ràng, chính là loại âm thanh giống như thi thể bị kéo trên mặt đất. Đoàn người lo lắng đề phòng mà đi đến phòng làm việc, Diệp Tầm đi tìm chốt mở, một phút sau, ánh đèn chói mắt chợt sáng lên.

Lục Hữu Nhất theo bản năng chớp chớp mắt, ngay sau đó liền thấy rõ bộ dáng tẩu thi trước mặt, quả nhiên không hề có đầu. Tẩu thi mặc một thân áo tù bị nhiễm đỏ, làn da xanh tím còn có thi đốm, chỗ cổ hắn là một đạo vết thương dữ tợn, huyết nhục lẫn lộn, còn có dấu vết do đao đã rỉ sắt lưu lại, cùng với một ít giòi bọ động đậy .

Giang Lạc sớm đã chạy xa ra mấy mét, tìm một bao khăn ướt dùng sức xoa tay, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm tẩu thi. Bởi vì sức lực của tẩu thi cầm quần áo hắn thật sự rất lớn, nên khi hắn chạy trốn, quần áo cũng bị xé xuống một đoạn, lộ ra phần eo.

Tẩu thi này có một loại hiệu quả thị giác làm cho người ta cực kỳ kinh hãi, Lục Hữu Nhất khϊếp sợ tròn mắt:“Thật con mẹ nó đúng là ……”

Lời còn chưa dứt, hắn cúi đầu thấy được chân tẩu thi.

Mũi chân đúng là chỉ về hướng của hắn..

Lục Hữu Nhất nhất thời thét chói tai: “Ngọa tào a a a!!!”

Tẩu thi này vậy mà lại thật sự đối mặt với hắn, một đường đi giật lùi!

Lục Hữu Nhất một bên kêu, một bên nhấc chân lên, đạp tẩu thi một cước, hoảng hoảng loạn loạn mà chạy tới chỗ Giang Lạc cùng Diệp Tầm. Tẩu thi lảo đảo, xoay người hướng về phía bọn họ, đột nhiên chạy vọt lại.

Bọn họ xoay người liền chạy, Diệp Tầm cực kỳ bình tĩnh, nhìn Giang Lạc chạy vội còn không quên lau tay, an ủi nói: “Chuyên gia đã nghiên cứu qua, giòi bọ không hề bẩn, sau khi cắn nuốt thịt thối thì trong cơ thể sẽ sản sinh ra một loại hợp chất, có khả năng kháng sinh và giúp hỗ trợ miễn dịch, kỳ thật chính là loại côn trùng có lợi.”

Giang Lạc cười giả lả: “Đại ca, ngươi có muốn hay không tự mình đi kiểm nghiệm, nếm thử chút hương vị của đám giòi bọ đó.”

Diệp Tầm bước chân dừng lại, từ trong tay Giang Lạc ôm thú bông, từ trong miệng nó rút ra một cái túi lưới đen, hô: “Lục Hữu Nhất!”

Lục Hữu Nhất đang lôi kéo Giang Lạc cố gắng thoát khỏi tẩu thi không đầu từ phía sau chạy tới: “Diệp Tầm, ngươi nhanh lên, cái đồ vật này tốc độ thật nhanh, ta sắp chịu không nổi rồi!”

Hắn gấp đến độ nước miếng bay tứ tung, nói chuyện còn không ngắt nghỉ, Giang Lạc bị hắn túm đến sắp bay lên, lớn tiếng nói: “Lục Hữu Nhất, ngươi không có thủ đoạn gì đối phó với thứ này hay sao?”

Lục Hữu Nhất thanh âm còn lớn hơn trả lời: “Giang Lạc, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao! Tuy rằng ở trong ban đếm ngược, vị trí đầu chính là ngươi, nhưng người tiếp theo chính là ta a!”

Giang Lạc: “……”

Lục Hữu Nhất nhớ tới Giang Lạc lúc trước mới hướng hắn thể hiện ca ngợi cùng tín nhiệm, trong lòng liền xấu hổ, thanh âm có điểm chột dạ, giống như một quả đại pháo sắp nổ: “Hơn nữa, trước kia ta cũng mới chỉ nghe nói qua hành thi nhưng chưa thật sự thấy lần nào, nói gì đến việc đối phó nó!”

Giang Lạc: “…… Ngươi đừng nói nữa.”

Hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, xông lên phía trước Lục Hữu Nhất.

Lục Hữu Nhất trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi!”

Thi thể không đầu gắt gao đuổi theo, hắn tốc độ thực nhanh, trong khoảnh khắc đã cách Lục Hữu Nhất chỉ còn nửa thước. Lục Hữu Nhất khẽ cắn môi, đột nhiên xoay người rống giận: “Ta cùng ngươi liều mạng!”

Nhưng mà, tẩu thi kia lại chạy vượt qua hắn, mục tiêu rõ ràng chính là Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất đầy mặt dấu chấm hỏi.

Hạnh phúc tới đột ngột như vậy sao?

Giang Lạc thấy được một màn này, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên: “Nó vì cái gì một hai phải đuổi theo ta chứ?”

Vận tốc chạy làm Giang Lạc hít thở khó khăn, nguyên chủ không hay rèn luyện, giờ chịu tội lại chính là hắn, lúc nãy có thể gắng gượng vượt lên Lục Hữu Nhất đã là cố hết sức . Giang Lạc cảm thấy yết hầu ẩn ẩn đau đớn, hắn dùng đầu lưỡi chạm lên hàm trên, nỗ lực duy trì hô hấp đều đặn.

Diệp Tầm đã nương theo cây cột đem hắc võng kéo ra, lớn giọng nói: “Giang Lạc, chạy đến đây!”

Giang Lạc xoay người mang theo tẩu thi hướng hắn chạy tới.

Tẩu thi sẽ không mệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, làm cho hư thối hương vị hư thối tràn ngập toàn bộ hành lang. Giang Lạc nghe được hơi thở cùng với trái tim nhảy lên đang ngày càng nặng, chân đã mệt đến mức bủn rủn, sắp tới cực hạn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm lưới đen cách đó không xa, nghĩ tới việc rơi xuống cũng yêu cầu thời gian, tẩu thi cùng hắn khoảng cách không đến 3 mét, cho dù rơi xuống, khả năng cao cũng sẽ dính trúng hắn.

Hắn nhanh chóng tính toán thời gian tấm lưới hạ xuống.

Mùi máu tươi từ cổ họng lan tràn trong khoang miệng, Giang Lạc đối với tố chất thân thể của mình có chút bất đắc dĩ. Hắn hít sâu một hơi, dùng chút sức lực cuối cùng bứt tốc, dũng mãnh lao đến chỗ bẫy rập.

Trong nháy mắt lúc hắn chạy qua, Diệp Tầm liền thả lưới, đón đầu tẩu thi bọc nó lại.

Thi thể không đâu tránh tránh, làn da lập tức bị hắc võng đốt cho vài vết thâm đen, hương vị thịt thối sau khi bị đốt lại càng gay mũi, Lục Hữu Nhất nôn khan vài tiếng, che cái mũi lại đưa cho Giang Lạc một lọ nước.

Giang Lạc hai chân run rẩy đỡ tường đứng trong chốc lát rồi mới ngồi thụp xuống. Hắn hít thở kịch liệt, tóc đen dính ở trên cổ , chật vật đến không chịu được, bất chấp mở miệng thở phì phò, sau một lúc lâu mới có sức lực vặn nắp bình, uống một ngụm nước: “Tấm lưới đen này là cái gì?”

“Dây thừng ngâm qua máu chó đen.” Lục Hữu Nhất nhét hai cục giấy ngăn chặn lỗ mũi, ngồi xổm xuống cạnh lưới mà nghiên cứu tẩu thi, “Bên trong còn bọc thêm một tầng bùa chú.”

Diệp Tầm đem thi thể không đầu cuốn chắc, khiến cho nó không thể nhúc nhích. Lục Hữu Nhất tò mò mà nhìn chằm chằm: “Diệp Tầm, ngươi nói nó tại sao chỉ chăm chăm đuổi theo Giang Lạc?”

Diệp Tầm lắc đầu: “Không biết.”

Giang Lạc ho khan vài tiếng, không quá thoải mái mà điều chỉnh cổ họng, nói: “Trên người nó đang mặc áo tù, đúng chứ?.”

Lục Hữu Nhất nói: “Đúng vậy.”

“Xem kiểu áo tù này, rất có khả năng người này đã chết mấy trăm năm,” Giang Lạc đánh giá tẩu thi, khẳng định: “Nếu là cổ nhân, trên đầu hẳn là sẽ nuôi tóc dài, mà trong ba người, tóc dài nhất chính là ta, không chừng nó liền nhận định đầu ta chính là đầu của nó.”

Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm bừng tỉnh đại ngộ, Lục Hữu Nhất nói: “Có đạo lý.”

“Lúc trước ở thang lầu, thanh âm bóng cao su đập đập hẳn là chính là cái đầu.” Giang Lạc lại nhấp một ngụm nước “Chỉ là không biết vì lý do gì đầu cùng thân lại tách ra.”

Diệp Tầm suy tư, đột nhiên nói: “Ba nữ sinh kia hình như cũng là tóc dài.”

Lục Hữu Nhất tức khắc nắm chặt tay: “Đáng giận! Nhất định là khối tẩu thi này hiểu lầm đầu của mấy người đó thành đầu của mình, mới đem bọn họ gϊếŧ hại.”

Giang Lạc lại cảm thấy không nhất định.

Nếu thi thể không đầu là hung thủ gϊếŧ chết ba nữ sinh, thì nó cũng chỉ cần đầu của các nàng, vậy phần thân thể còn lại thì sao, vì cái gì mà lại biến mất không tung tích?

Huống chi vào ngày đó, hiện trường lại quá sạch sẽ, không có một tia máu, chẳng lẽ mấy nữ sinh sẽ chủ động đi theo khối thi thể này?

Nhưng hắn không vội phản bác lời của Lục Hữu Nhất, chỉ nhún nhún vai, từ trên bàn xuống: “Muốn đi hướng còn lại nhìn xem?”

Tự nhiên là muốn a.

Trên đường, Lục Hữu Nhất kéo lưới, động tác thô bạo, hắn quay đầu ghét bỏ cùng Giang Lạc nói: “Giang Lạc, sau khi quay lại trường học ngươi có muốn hay không cùng ta rèn luyện một chút? Tố chất thân thể của ngươi quá kém.” Bị quỷ đuổi cũng không trốn được bao lâu.

Giang Lạc nhớ tới chuyện vừa nãy liền khó chịu, lòng còn sợ hãi: “Có, ta xác thật nên rèn luyện thêm một chút.”

Hương trong tay Diệp Tầm đã cháy hai phần ba, khói bụi đáp xuống trên mặt cơm, làn khói vẫn chia làm hai hướn. Một cái chỉ vào tẩu thi không đầu kia, hướng còn lại dẫn bọn họ tới trước một căn phòng xa lạ.

Giang Lạc tiến lên gõ của, lặp lại hai lần, trong phòng không có chút động tĩnh. Hắn đơn giản trực tiếp đẩy cửa ra, khói hương nhanh chóng bay vào, len lỏi về phía dưới giường.

Trong phòng không có bất kì ai.

Ba người cẩn thận vây quanh giường, Diệp Tầm đem hương đặt ở trên mặt đất, một lần ôm con thỏ bông lại trên tay, lạnh lùng nói: “Cút ra đây.”

Dưới giường đột nhiên vang lên tiếng bóng cao su di chuyển, một cái đầu từ đuôi giường lăn ra, tóc đen quấn quanh đầu, cơ hồ giống một quả bóng dính đầy tóc.

Diệp Tầm không nhúc nhích, cái đầu quen thuộc lăn đến bên cạnh chân Giang Lạc, trên đầu lộ ra một con mắt: “Tiểu hữu, một thân tóc thật đúng là phiêu dật mềm mượt, tiểu sinh có thể hay không có được vinh hạnh nghe ngươi chia sẻ bí quyết a?”

Lục Hữu Nhất cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước bắt lấy cái đầu, hung tợn nói: “Ta xem tóc của ngươi nuôi cũng không tồi đi!”

Cái đầu tròn phát ra một tiếng thét chói tai: “Không được túm ta như vậy, ta sẽ trọc! Ta sẽ trọc!”

Lục Hữu Nhất sợ tới mức cả người run run, nụ cười hung ác chút nữa là duy trì không nổi, suýt thì buông lỏng tay ra: “Ngọa tào, ngươi kêu cái gì!”

Đầu nức nở mà khóc lên, “Ma quỷ, ngươi đừng túm tóc nhân gia.”

Lục Hữu Nhất bị ghê tởm đến mức rùng mình, đem đầu đặt ở trên giường, ba người từ tam phía như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm: “Nói, ngươi vì cái gì sẽ ở khách sạn này.”

Đầu hất hất hai cái, đem tóc ném ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt màu xanh lá trắng bệch, nói: “Tiểu sinh kêu Ninh Tu, trước kia là một thư sinh. Rất lâu trước kia, tiểu sinh bởi vì nhìn nữ nhi quan gia tắm gội nên bị chém đầu, chết ở trên pháp.”

Nói xong, cái đầu còn nức nở hai tiếng: “Tiểu sinh chết thật sự quá mất mặt, người nhà cũng không muốn tới giúp tiểu sinh thu liễm thi thể, người chết không toàn thây sao có thể nhập mồ tổ tiên? Tiểu sinh liền ôm đầu đi tới đi lui, nơi này trước kia là một cửa hàng cái may vá, tiểu sinh liền đi vào nơi này, nuốn nhờ người may lại đầu giúp ta.”

Diệp Tầm: “Ngày xưa ở bên cạnh lò sát sinh đúng thật là một pháp trường.”

Pháp trường xung quanh đều sẽ có một cửa hàng may vá, bởi vì người xưa rất chú ý đến việc chết toàn thây, nên người nhà phạm nhân bị chém đầu thường sẽ đem thi thể vận chuyển đến nhờ người may lại đầu. Nếu không có người nhà đến liệm thi, thì chờ đến ban đêm, thi thể sẽ tự mình ôm đầu tìm tới chỗ may vá nhờ may vào thi thể.

Đầu nói: “Chính là vì cửa tiệm này chưa tối đã đóng cửa, ta không thấy người may đầu cho ta, liền chờ luôn tại nơi này. Chờ đến một tháng trước, ta ngẫu nhiên phát hiện nơi lão bản nương cư nhiên lại là thợ may, vì thế mỗi ngày nửa đêm ta đều phòng tìm nàng, muốn nhờ nàng may lại phía trên giúp ta.”

Lục Hữu Nhất thần sắc bất thiện hỏi: “May đầu thì may đầu, ngươi vì cái gì còn muốn gϊếŧ người.”

Đầu mở to hai mắt nhìn, nổi giận đùng đùng nói: “Tiểu hữu không thể vô duyên bôi nhọ người khác như vậy, tiểu sinh khi nào thì gϊếŧ người?”

Lục Hữu Nhất sửng sốt một chút, hồ nghi nói: “Ở khách sạn này biến mất ba nữ sinh, chẳng lẽ không phải ngươi gϊếŧ?”

Đầu tức giận mà nhảy lên, lớn tiếng nói: “Tiểu oa nhi, ngươi đừng thấy ta tính tình tốt liền úp cái nồi này lên đầu ta!”

Giang Lạc khoanh tay trước ngực vuốt cằm, vạt áo bên trái bị xé rách áo lộ ra làn da quanh eo. Ôn nhuận như ngọc, bóng loáng lãnh cảm, lúc hắn đứng theo tư thế này, lơ đãng cầm quần áo hướng lên trên mà kéo kéo, bất giác lộ ra một cỗ tư mỹ. Giang Lạc cong môi cười nói: “Thư sinh, ngươi mỗi đêm đều tới này tìm lão bản nương sao?”

Thư sinh ngơ ngác mà nhìn hắn, vốn chính là kẻ háo sắc, lúc này khuôn mặt đã nhiễm hai mảnh đỏ ửng: “Đúng vậy, tiểu sinh mỗi đêm đều tới đây tìm lão bản nương.”

Giang Lạc nói: “Nhưng lão bản nương giống như không có ở nơi này.”

Đầu cao thâm khó đoán nói: “Tiểu hữu, ngươi không hiểu. Vợ chồng chủ nhân của cửa hàng này một tháng trước trải qua nhiều cuộc cãi vã, tính tình nữ chủ nhân ngày càng trở nên kỳ quái, vì thế bọn họ liền phân phòng. Nữ chủ nhân ở tại gian phòng này, ta đã từng nhìn thấy nàng xe chỉ luồn kim tự sửa chữa thân thể, vậy mà nửa đêm mỗi khi ta tìm tới, nàng đều không có mặt.”

Diệp Tầm bắt được trọng điểm: “Sửa chữa thân thể?”

Đầu thâm tình nói: “Đúng vậy, kỹ năng may vá của nàng cực kỳ cao siêu, nhất định có thể giúp đầu của ta cùng với thân thể hợp lại.” Nhưng nhìn nhìn tình trạng thân thể sau khi bị lưới đen cuốn chặt, đầu lại không nhịn được mà lộ ra biểu tình đầy đau đớn: “Chính là ta vừa rồi, ta cảm thấy bản thân cũng không thật sự muốn điều này cho lắm.”

Giang Lạc cười cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất, “Các ngươi nói, một nữ nhân, sau khi "xe chỉ luồn kim" sửa chữa tốt thân thể của chính mình, nửa đêm không ngủ được, sẽ đi đến nơi nào?”

Diệp Tầm nhíu mày suy tư một lát, đem đầu ném vào tấm lưới, bảo Lục Hữu Nhất túm chúng nó về tới hành lang, gọi điện cho lão bản.

Điện thoại “Đô” một hồi, thanh âm mơ mơ màng màng của lão bản truyền đến: “Ai vậy?”

Diệp Tầm hỏi: “Vợ của ngươi ở đâu?”

Lão bản nháy mắt liền thanh tỉnh, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy, Diệp đồng học? Vợ của ta đang cùng mẹ ôm hài tử ngủ đấy.”

“Nàng không phải ở phòng 102 sao?”

“Đúng vậy, nàng cùng ta có chút mâu thuẫn, dọn tới phòng 102.” lão bản cười khổ nói: “Đại khái là bởi vì công việc của ta càng ngày càng kém, tính tình nàng cũng tệ đi rất nhiều. Ban ngày ban mặt không biết chạy đi đâu, ngẫu nhiên thấy nàng thì lại trang điểm đến mức không ai nhận ra được…… Nhưng mà rốt cuộc, nàng vẫn là không bỏ được con trai, mỗi ngày đều sẽ ở cùng hài tử đến lúc hắn ngủ mới trở về, nhưng tới hừng đông lại không thấy bóng dáng, ta muốn tìm nàng nói chuyện cũng không có cơ hội .”

Lão bản ở trong căn phòng đối diện với khu nhà bên này của bọn họ, Diệp Tầm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng ra quyết định: “Chúng ta hiện tại liền đi qua.”

Đoàn người sờ soạng mà đi, hương trên bát gạo cũng đã cháy hết. Diệp Tầm thở dài, đem cái chén đặt ở một góc. Sau khi lên lầu, liền nhìn thấy lão bản đã khoác quần áo, đứng ở cửa chờ bọn họ.

Lão bản mang bọn họ vào nhà, dáng vẻ có chút bất an, xoa xoa tay nói: “Cái kia, các ngươi lúc trước nói mấy lời kia có ý gì?"

“Chúng ta muốn gặp vợ của ngươi.” Diệp Tầm nói, “Nàng khả năng có chút vấn đề.”

Lão bản tức lập tức siết chặt tay, hắn trầm mặc một lúc lâu, mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao có thể a.”

“Chuyện này không có khả năng.” lão bản lầm bầm lầu bầu, vừa khóc vừa cười: “Các ngươi đừng ở đó trêu chọc ta.”

Lục Hữu Nhất đồng tình mà nhìn hắn: “Lão bản, nếu ngươi muốn xử lý tốt chuyện này, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận hậu quả.”

Lão bản cả người liền sa sút, mang bọn họ đi tới trước cửa một gian phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một bóng dáng cứng đờ xuất hiện chỗ đuôi giường, lăng lăng mà nhìn bà cố nội cùng tiểu hài tử đang ngủ. Trên thân thể người này tràn ngập một làn sương mù màu đen, đúng là làn sương Giang Lạc từng thấy trên cánh tay tiểu hài tử.

Lục Hữu Nhất thấp giọng kinh hô: “Âm khí dày quá!”

Khi cửa được mở ra, một cỗ hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt đánh úp lên người Giang Lạc, Giang Lạc dừng ánh mắt lên trên giường, hai đạo an tĩnh đang nằm đó, một già một trẻ ngủ đến nặng nề, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.

Thân ảnh ở đuôi giường nghe được thanh âm, quay cái đầu cứng đờ mà hướng ra phía bọn họ.

Đồng tử Giang Lạc co chặt.

Chỉ thấy này trên người nữ nhân này, nơi nơi đều là vết khâu, nàng giống như là một đoàn thịt nát, chỉ có thể dựa vào kim chỉ đem chính mình đứng lên, ngũ quan xiêu xiêu vẹo vẹo, huyết nhục mơ hồ, bộ dáng dọa người.

Lão bản ở phía sau đặt mông ngã xuống đất, hoảng sợ đến hai chân đánh vào nhau, “A a a ——!”