Chương 28

*

Lục Ngạo Thiên rất hài lòng với món ăn trên bàn.

Trước khi trở về từ thế giới nhiệm vụ cuối cùng, hắn trời sinh thần thể một tuổi trúc cơ, cả đời dốc lòng tu luyện nên rất lâu không đυ.ng tới mỹ vị nhân gian, vẫn là vô cùng hoài niệm đối với việc từng ở nhà họ Lục sinh hoạt một ngày ba bữa.

Kết quả sau khi trở về lại bị đưa đến viện phúc lợi, trẻ con quá nhiều hoàn cảnh ồn ào không nói,trong mắt hắn cơm tập thể trong viện phúc lợi so với nước rửa chén của nhà họ Lục còn không bằng, nếu không phải Quý Nặc làm những món xào nấu thường ngày này, hắn cũng chướng mắt...... Lục Ngạo Thiên nuốt nước miếng, thầm nghĩ.

Quý Nặc chia thìa cho hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngao Ngao thật sự không cần đeo yếm sao? Chú đút cho cháu ăn nhé?”

Lục Ngạo Thiên "Chậc" một tiếng, hắn đã lười phản ứng với những người tự xưng là chú dì này.

Đẩy cái yếm đang đưa tới gần của Quý Nặc ra, Lục Ngạo Thiên múc từng muỗng canh trứng thịt cua, lúc mang về bên miệng bàn tay nhỏ bé của hắn cầm không vững thìa cho lắm, tay run lên canh trứng thơm ngào ngạt rớt xuống cổ áo.

Lục Ngạo Thiên: "......"

Ở cô nhi viện hai ngày nay hắn ghét bỏ cơm tập thể trình độ quá kém, chỉ ăn chút ít bánh bích quy bánh mì nhỏ, còn không có sâu sắc nhận thức được thân thể nhỏ của mình phế vật bao nhiêu, vẫn tưởng tiềm lực bộc phát khi ứng phó với bọn buôn người là điều rất bình thường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đen đúa của Lục Ngạo Thiên nhất thời càng đen hơn, nắm chặt thìa, thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm một bãi thi thể canh trứng trước ngực, bởi vì dùng sức, lỗ mũi cũng hơi hơi mở to theo.

“Phốc - - " Tiết Tiểu Sơn cố gắng hé miệng.

Quý Nặc nhìn đứa nhỏ bị chính mình đả kích cũng rất muốn cười, nhưng giống như cảm giác lòng tự trọng của đứa nhỏ này đặc biệt mạnh, vẫn cố nén ý cười rút khăn ướt ra lau sạch.

Sau đó trong sự yên lặng âm lãnh của Lục Ngạo Thiên đã giúp hắn thắt lại yếm gấu con bảo bối, Tiết Tiểu Sơn cảm nhận được đứa nhỏ vẫn có ý kiến với hắn, không dám cười ra tiếng, trong lòng suýt nữa nghẹn tới đau hông.

Quý Nặc lại đi lấy một chén canh nhỏ, mỗi một món ăn thích hợp cho đứa nhỏ ăn cậu đều múc một phần vào, đặt ở trong tay bạn nhỏ thuận tiện lấy dùng.

Lục Ngạo Thiên âm trầm ra mặt húp một ngụm lớn thịt cua canh trứng, ngay sau đó thân thể dừng lại, đôi mắt lạnh màu xám lam nhanh chóng lóe lên gì đó.

Cũng không biết có phải hắn đã lâu không ăn thức ăn nhân gian hay không, trong nháy mắt này trong đầu Lục Ngạo Thiên chỉ có bảy chữ to: Quý Nặc này, có chút tác dụng!

Nửa giờ sau, Lục Ngạo Thiên ăn đến cái bụng căng tròn ngồi phịch trên giường thiếu nhi, trên người mặc bộ đồ màu xanh đậm, bụng phồng lên giống như ếch con lật bụng lên.

Tiết Tiểu Sơn cũng ăn no rửng mỡ, nhưng một trợ lý như hắn làm sao không biết xấu hổ đi theo ăn chực uống? Cố gắng chống đỡ ném bát đĩa vào máy rửa chén, không thể dùng máy rửa chén thì xử lý bằng tay.

Quý Nặc còn chưa quên muốn dẫn đứa nhỏ đến phòng khám kiểm tra cổ họng, nhân tiện còn muốn hỏi chuyên gia tư vấn một chút, đứa nhỏ gần bốn tuổi cầm thìa không vững, ngoại trừ thiếu canxi còn có vấn đề gì cần chú ý.

Cậu sợ đi trễ phòng khám trong khu lại tan tầm, Quý Nặc vỗ vỗ cái bụng nhỏ của con ếch nhỏ, mềm giọng dỗ dành: "Trước tiên Ngao Ngao đi khám bác sĩ với chú nhé, trở về rồi ngủ tiếp được không?"

Trên thực tế Lục Ngạo Thiên ở viện phúc lợi không chỉ là ăn không ngon, buổi tối ở ký túc xá tập thể chung với một đám củ cải cũng đồng dạng ngủ không ngon, cơn thèm ăn của hắn được thỏa mãn, buồn ngủ tự nhiên kéo tới.