Chương 33

Nói ngắn gọn chính là nhu yếu phẩm sinh hoạt, hết thảy có thể tăng thêm độ thoải mái trong cuộc sống của khách quý cũng không thể.

Không đợi Quý Nặc đọc xong Lục Ngạo Thiên cũng đã xem xong, cũng nhanh chóng dùng ánh mắt "gϊếŧ" về phía anh trai đang quay chụp.

Anh trai kia chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng, khóe miệng chất đầy chua xót của người làm công.

Quý Nặc dịu dàng dỗ dành đứa nhỏ: "Không có nồi chú cũng có thể làm ra rất nhiều món ngon.”

Lục Ngạo Thiên bĩu môi đến mức có thể treo bình dầu: "Chú gạt người, không có lò nướng chú không làm được bánh xốp." Thật sự coi hắn là đứa trẻ bốn tuổi dễ dỗ như vậy?

Lục Ngạo Thiên xoay người rời đi, dưới chân nổi gió.

Lúc rời khỏi phòng lại đóng cửa mạnh lần nữa, đồng dạng bởi vì tồn tại miếng lót cửa tĩnh âm, ván cửa khép kín đồng thời đứa nhỏ vừa vặn ở ngoài cửa bổ sung một tiếng kêu vang dội "Bàng --!"

Bởi vì đã luyện ra kinh nghiệm, thời gian và âm lượng đều nắm chắc vừa đúng, nghe thật đúng là tưởng có chuyện như vậy.

Chẳng qua Lục Ngạo Thiên vừa mới đóng cửa xong lại đối diện với một anh zai chụp ảnh khác, máy quay phim trong tay đối phương đang lóe ra đèn tín hiệu làm việc màu đỏ.

Thân thể Lục Ngạo Thiên cứng ngắc một cái, ngay sau đó lập tức bày ra khí thế vung đao lên: "Xóa đi!”

Anh zai mập mạp này là phụ trách thu âm nội bộ phòng ốc, thuận tiện tiến hành cắt nối biên tập hình ảnh hậu kỳ, chưa từng nghĩ sẽ đυ.ng phải một màn đặc sắc như vậy, bạn nhỏ đóng cửa còn phối âm cho mình? Anh ta suýt nữa đã vui vẻ cười ra tiếng.

Thấy sắc mặt Lục Ngạo Thiên ngưng trọng đành phải miễn cưỡng nín cười, anh zai mập vẻ mặt hàm hậu gật đầu: "Được được.”

Chờ nhóc tỳ xoay người rời đi, lập tức bổ sung cho đứa nhỏ mấy bóng lưng đặc tả.

Trên thực tế, anh ta không chỉ không xóa mà còn coi là trọng điểm phải giữ lại.

*

Mặt đen của Lục Ngạo Thiên vẫn tiếp tục cho đến khi ngồi lên xe buýt xa hoa mà tổ làm chương trình chuẩn bị.

Trạm thứ nhất của , bốn tổ khách quý đi theo tổ tiết mục tới trấn nhỏ ở biên thùy tây nam - Ngọc Sơn.

Thời gian của Quý Nặc là tự do nhất, cũng là đến sân bay thành phố A sớm nhất, từ sân bay đến trấn Ngọc Sơn còn khoảng năm giờ đi xe, mà hơn phân nửa đường xá trong đó đều là quốc lộ Bàn Sơn.

Cân nhắc đến tính an toàn và tính thoải mái, tổ làm chương trình phải đợi bốn tổ khách quý đến đủ rồi mới cùng nhau di chuyển đến địa điểm quay phim.

Sau khi Lục Ngạo Thiên lên xe lập tức đeo tai nghe màu xanh huỳnh quang lên bắt đầu giả bộ ngủ, hắn không chỉ không hề có hứng thú với ba củ cải đỏ sắp đυ.ng phải, vừa nghĩ tới đám nhóc tỳ đang gào thét loạn xạ, lông mày hắn nhíu lại tràn ngập không kiên nhẫn.

Cũng may bọn nhỏ ngồi máy bay quá lâu, lúc lên xe hai người đã chui vào trong lòng ba mẹ ngủ, còn có một cậu bé ngoan ngoãn dị thường vẫn ghé vào bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bởi vì đứa nhỏ đang ngủ, các phụ huynh chỉ gật đầu chào hỏi lẫn nhau một chút.

Tuy rằng Quý Nặc đã chuẩn bị tốt việc nằm thẳng, nhưng cậu cảm thấy lễ phép cơ bản vẫn phải có, nhất là sáu vị cha mẹ minh tinh khác có ba vị đều từng đạt được vòng nguyệt quế ảnh đế ảnh hậu.

Cậu đã xem trên năm lần những bộ phim đoạt giải, lòng sùng kính khâm phục còn kém hóa thân thành fan trung thành ánh mắt lấp lánh tại chỗ, mức độ kích động không thua gì một ngày trước khi Hàn Trình gửi thêm bạn tốt.

Nhất là cặp vợ chồng gạo cội vừa vặn ngồi ở hàng ghế đầu của bọn họ, cả người Quý Nặc giống như uống đồ có cồn khiến nhịp tim đập mạnh, tinh thần phấn chấn sống lưng thẳng tắp, giống như một học sinh tiểu học tùy thời chờ đợi giáo viên đặt câu hỏi.

Xe buýt chạy được nửa đường, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng từ thành phố sặc sỡ biến thành dãy núi rậm rạp, cùng với khe suối Phỉ Thúy bơi trong hẻm núi.