Chương 34

Lục Ngạo Thiên thật sự đợi đến nhàm chán, điện thoại di động tiên tiến ở trên tay hắn không có màng chống trộm, không tiện sử dụng ở trước mặt người ngoài

Hắn dứt khoát cũng không giả bộ ngủ nữa, nghiêng đầu thưởng thức cảnh đẹp phàm trần đã lâu không thấy.

Quý Nặc chú ý tới tiền bối gạo cội ở hàng ghế trước ân cần mở cửa sổ xe cho đứa nhỏ, vì thế lập tức noi theo, nhỏ giọng hỏi bạn nhỏ bên cạnh: "Thời tiết bên ngoài rất ấm áp có thể mở cửa sổ nhìn, còn có thể hóng gió, chú mở giúp cháu được không?”

Vừa vặn Lục Ngạo Thiên có hơi buồn bực, hắn gật gật đầu.

Quý Nặc vươn cánh tay gầy gò thoải mái mở cửa sổ xe ra một khe hẹp, chiều rộng nhỏ hơn đầu Lục Ngạo Thiên một chút, cậu định thử lượng gió trước và quan sát xem Lục Ngạo Thiên có thói quen trèo cửa sổ thò đầu hay không.

Mở cửa sổ xong, Lục Ngạo Thiên liếc mắt khen ngợi Quý Nặc.

Tuy rằng Quý Nặc đã quen với biểu tình một mắt rút gân của Lục Ngạo Thiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn bị chọc cười bởi dáng vẻ đáng yêu này, không nhịn được cười nhanh chóng xoa xoa mái tóc lông xù của đứa nhỏ, trước khi Lục Ngạo Thiên tránh né đã thu tay về.

Lục Ngạo Thiên lập tức trợn tròn mắt, trước khi ra cửa hắn đã nhấn mạnh không được xoa đầu hắn!

Quý Nặc, sao chú dám?

Quý Nặc sờ xong mới nhớ tới chuyện này, từ xa xỉ về đơn giản quá khó khăn, sợi tóc mềm mại rối tung dưới ánh mặt trời vừa nhìn thấy đã ngứa tay, vì thế cậu chắp tay trước ngực tạ lỗi với nhóc tỳ.

Lục Ngạo Thiên hừ hừ xoay thân thể nhỏ bé về phía cửa sổ, tạm thời không muốn để ý tới đàn em không hiểu chuyện này.

Xe buýt xuyên qua rừng núi, không khí thổi vào đặc biệt trong lành, lại bởi vì khe hở của Quý Nặc chỉ lớn bằng bàn tay khiến cho tốc độ gió thổi vào càng lớn, cảm giác gió ấm đập vào mặt khiến Lục Ngạo Thiên nhớ tới mình từng ngự kiếm phi hành...

Hai mắt hắn hơi híp không ngừng tới gần khe hở cửa sổ, thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn khảm ở khe hở trên cửa sổ, gió mạnh mãnh liệt thổi ở trên mặt có hơi đau, có điều cảm giác quen thuộc đã lâu làm hắn vô cùng hưởng thụ.

Ngay khi Lục Ngạo Thiên mỹ mãn nhớ lại những lần hắn lên trời xuống đất không gì không làm được......

“Ọe......”

Lục Ngạo Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng, trước mặt phủ một miếng canh trứng vụn thịt.

Lục Ngạo Thiên:!!!

Cả người hắn đều ngây ra, bạn nhỏ Duệ Duệ ngồi ở ghế trước hắn có chất giọng non nớt đặc trưng của trẻ con, theo gió rõ ràng truyền vào trong tai của hắn: "Nôn đi, nôn ra xong sẽ thoải mái hơn nhiều..."

Lục Ngạo Thiên: "......"

Quý Nặc tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình cũng vô cùng khϊếp sợ, quả thật độ cong đường núi rất lớn, nhưng ai có thể ngờ tới hết thảy phát sinh lại vừa vặn như thế.

Nếu như không phải cậu tạm thời nảy lòng tham học đối phương mở cửa sổ, nếu như không phải cậu vừa vặn mở rộng bàn tay, nếu như không phải Ngao Ngao tức giận với cậu dùng mặt chặn cửa sổ, nếu như không phải Duệ Duệ và Ngao Ngao đều là củ cải đỏ, lúc nôn vừa vặn lại cùng một đường ngang...

Nếu như không phải đồng thời thỏa mãn những điểm này, Duệ Duệ phun ra thịt băm trứng canh cũng sẽ không hoàn toàn bị Lục Ngạo Thiên dùng mặt ngăn trở, Quý Nặc cũng sẽ không không gặp tai ương.

Cách lối đi nhỏ vẫn là vị anh zai mập mạp kia, lần trước sau khi anh ta quay được cảnh Lục Ngạo Thiên phối âm đóng cửa được lãnh đạo khen ngợi, anh zai mập mạp đã quyết tâm theo dõi chặt chẽ đứa con trai này của ảnh đế, anh ta phát hiện, nhãi con này diễn không phải bình thường.

Anh ta vừa thấy Lục Ngạo Thiên "tỉnh ngủ" là lập tức dựng máy lên, thuận lợi chụp được hình ảnh Lục Ngạo Thiên rụt đầu lại đội canh thừa, hai mắt đỏ lên, tức giận đến mức bộ ngực nhỏ phồng lên.

Đương nhiên, Lục Ngạo Thiên tuyệt đối không thừa nhận hắn là suýt chút nữa bị tức khóc, là bởi vì cái thân thể này quá phế vật!