Chương 42

Phần lớn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều nghi vấn:

[Quý Nặc đang nấu cái gì vậy? Canh của Gargamel? Nhìn ngon quá...]

[Ha ha ha ha các người mau nhìn biểu tình của Ngao Ngao, cười chết quả thực là nhỏ yếu đáng thương lại thống khổ.]

[Ha ha ha ha ha ha chụp màn hình rồi, chuẩn bị chế thành meme mặt nạ thống khổ thôi!]

Mà nhân viên công tác canh giữ ở một bên không chỉ chuẩn bị "cho vay nặng lãi", còn tùy thời tính toán cung cấp viện trợ trả giá cao cho khách quý minh tinh tay chân vụng về.

Nhân viên công tác thấy thế cũng phối hợp với màn đạn tiến hành đặt câu hỏi: "Thầy Tiểu Quý đang làm gì vậy?

“Làm xà phòng". Quý Nặc nói xong truyền lửa nhỏ thêm nước vào trước khuôn mặt quan sát đầy dấu chấm hỏi của mọi người, sau đó ném khăn lau bẩn thỉu bên cạnh nồi vào, thừa dịp nước chưa nóng lên lại rửa sạch khăn lau và chổi.

Dầu mỡ, baking soda đun nóng xà phòng hóa sản xuất natri béo cao cấp, cũng chính là thành phần chính của xà phòng, kiến thức này học tập ở trường trung học, nhưng ứng dụng thực tế lại là ở tuổi còn rất nhỏ.

Kỳ thật một lần không dùng được nhiều xà phòng như vậy, nhưng trong nguyên liệu trộn lẫn quá nhiều hạt cát bụi, Quý Nặc cũng không có ý định lưu lại sử dụng.

Hiện trường phát sóng trực tiếp Quý Nặc đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả, lại cho nồi đun nước, đồng thời lấy chậu nhỏ ra dùng nước lạnh pha loãng bột gạo nếp.

Sau khi nước sôi vừa khuấy vừa đổ, cuối cùng chuyển lửa nhỏ không ngừng quấy đến khi bột nhão dính dính rõ ràng, không đến mười phút đã làm xong một chậu bột nhão nóng hổi.

Vừa mới bắt đầu anti-fan trong màn đạn còn chế giễu cậu diễn xuất, nói cậu muốn làm hình tượng con người học hành giỏi giang, lại mắng tổ tiết mục cùng một giuộc cố ý cho cậu cơ hội biểu hiện, bảo cậu đóng giấy che cửa sổ cậu lại đi làm xà phòng cứng nhắc vân vân...... Kết quả vừa quay đầu đã thấy Quý Nặc nấu xong bột nhão dính, mục đích rõ ràng động tác thuần thục, không có chút xíu khoe khoang ý tứ hàm xúc nào.

Bởi vì công cụ dọn dẹp đã sạch sẽ, bột nhão trắng trẻo mềm mại còn tản ra mùi gạo nồng đậm, Lục Ngạo Thiên quan sát toàn bộ quá trình biết đây là dự định dùng bột nhão để dán tường.

Nhưng hắn bị Quý Nặc cho ăn món ngon mấy ngày nay nên ngũ tạng đã quen vị, không chỉ không nhịn được nuốt nước miếng, thậm chí bụng nhỏ kêu ùng ục, hắn đột nhiên đã hiểu được tại sao quỷ tham ăn nấu thuốc Đông y cũng muốn ăn hai ngụm.

Quý Nặc nghe xong nở nụ cười: "Cháu muốn nếm thử không?”

Hai mắt Lục Ngạo Thiên lập tức sáng lên: "Cái này có thể ăn?", nghĩ lại, không phải là bột gạo nếp nấu tương đối đặc sao! Quá có thể!

Quý Nặc cười lắc đầu: "Nước dùng không sạch.”

Lời còn chưa dứt, bóng đèn trong mắt Lục Ngạo Thiên đã tắt, Quý Nặc ngứa tay nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.

Mặc dù trong phòng có gạo mì dầu mỡ, nhưng không có trứng thịt rau dưa, Quý Nặc lấy sữa bột ra hỏi bạn nhỏ: "Cái này được không? Chú nấu cái này đặc sệt lên cho con được không?”

Lục Ngạo Thiên một bên bụng kêu ùng ục, một bên cau mày nghiêm túc lắc đầu: "Tôi! Không uống sữa!”

Hắn ghét nhất mấy loại đồ vật có mùi sữa tanh, vì thế mấy loại đồ vật mà có mùi sữa đều sẽ bài xích, chớ nói chi là để cho hắn uống sữa, Lục Ngạo Thiên hắn chính là chết đói chết khát cũng tuyệt đối sẽ không uống một ngụm!

Kỳ thật Quý Nặc cũng có hơi đói bụng, cái này đều nhờ vào sự sắp xếp của tổ tiết mục.

Bọn họ ngồi xe đến chạng vạng mới đến, ở trên xe được phân phát chút đồ ăn, nhưng khi đó mọi người hoặc là đứa nhỏ ngủ không tiện ăn, hoặc là phụ huynh cũng ngủ cùng nhau, ở trên xe cũng không ăn bao nhiêu.

Đến trấn Ngọc Sơn, tổ tiết mục rõ ràng là muốn cho các phụ huynh gieo gió gặt bão, còn có hơi săn sóc cho phép mang bình sữa bột cho bọn nhỏ, cũng chính là để cho các bạn nhỏ không bị đói bụng, về phần phụ huynh muốn ăn phải dựa vào chính mình, không được còn có thể xin xỏ tổ tiết mục lấy giá cao cho vay.