Chương 4

Thái độ của hắn không khác nhiều so với dự đoán của cô.

Nhưng điều ngoài ý muốn là hắn lại có thể nhận ra cô.

Quan Lê cũng giống vậy, không có cảm giác hưng phấn và vui sướиɠ khi nhìn thấy người cha xa cách đã lâu, cô hít sâu, cố gắng nở một nụ cười lễ phép bình tĩnh nói: "Xin chào, cha."

Nụ cười của Quan Thời Tùng nhạt đi, chỉ vào chỗ trống bên cạnh: "Đến ngồi đi."

Cô không muốn nói chuyện, hắn cũng lười làm.

Quan Thời Tùng âm thầm đánh giá Quan Lê, dáng người mảnh khảnh, sườn mặt ôn nhu trắng nõn, đang rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, hai tay bất an để trên đầu gối.

Đứa trẻ đang giả vờ bình tĩnh, nếu nhớ không lầm, giờ cô chắc là mười sáu tuổi.

Trong nháy mắt Quan Thời Tùng đột nhiên hối hận, để cô lớn lên ở quê có phải là quyết định sai lầm không đây? Sao lại tạo thành tính cách ít nói như này.

Rốt cuộc cũng là trưởng bối, Quan Thời Tùng mở miệng trước hỏi: "Sao lại muốn đến đây?”

Quan Lê quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Quan Thời Tùng ngậm điếu thuốc châm lửa, dựa về phía sau, hắn cho cô thời gian để tìm lý do.

“Bởi vì con nhớ cha.” Vẻ mặt Quan Lê có hơi quái dị, cô muốn cố gắng làm ra vẻ như chú chim non nhu nhược đáng thương, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, diễn xuất cũng không đạt tiêu chuẩn, ngược lại biến khéo thành vụng.

Quan Thời Tùng tỏ vẻ không kiên nhẫn, đời này hắn không thiếu nhất chính là bị đánh bài tình cảm, nếu không cũng sẽ không rời nhà đi nhiều năm như vậy mà không quay về, huyết thống có lẽ là lưới thép dày đặc đối với người khác, nhưng đối với hắn chỉ là tơ nhện, người chảy trong người dòng máu của hắn cũng không phải ngoại lệ.

Cô muốn bất cứ sự bồi thường vật chất nào cũng được, nhưng muốn có người bầu bạn về mặt tinh thần thì miễn bàn.

Không còn tâm trạng đóng vai người cha hiền từ, Quan Thời Tùng đứng lên: "Cha gọi người đưa con về.”

Rốt cuộc cũng không đủ bình tĩnh, Quan Lê vừa nghe thấy lời của hắn liền không nhịn được nữa, cô trừng to mắt, gấp gáp nói: "Không muốn!"

“Con không quay về!”

“Lý do.” Đầu ngón tay Quan Thời Tùng thuần thục búng tàn thuốc.

“Con muốn học cấp ba ở Hạnh Thành.”

Con ngươi hẹp dài của người đàn ông nheo lại, thân hình cao lớn bao lấy cô trong bóng tối, ánh đèn trên đỉnh đầu đều bị hắn che lại hơn nửa, trong bóng đêm, mùi thuốc lá bay vào xoang mũi của cô, cũng không khó ngửi.

Hắn thích thú áp bách cô, ánh mắt xâm lược không nên thuộc về người cha chiếu rọi trên con ngươi cô, Quan Lê khẩn trương đến độ không thở nổi.