Chương 5

Uy áp của người nhiều năm ở trên cao gắt gao ép chặt cô, cô bị kinh hãi co rúm lại trên góc sofa, nhưng cũng không chịu dời tầm mắt đi.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, đột nhiên nở nụ cười: “Được." Giọng nói mang theo chút ý cười, ôn hòa đến có chút quỷ dị.

Thân hình cứng đờ của Quan Lê đột nhiên thả lỏng, mắt thường có thể thấy được đang run rẩy.

Quan Thời Tùng cúi người nhìn cô, phun ra một vòng khói bên tai cô, cười mỉa mai: "Con gái, sau này đừng gạt cha nữa.”

“Con biết rồi.” Quan Lê ngập ngừng nói, mồ hôi lạnh sau gáy chảy vào sống lưng, cả người phát lạnh.

Sau khi nói xong thì không khí hoà thuận trở lại, Quan Lê chống cằm, mí mắt dần dần cụp xuống rồi ngủ gật.

Đã là rạng sáng, Quan Thời Tùng không hề có ý đưa cô về nhà.

Quan Lê che miệng khẽ ngáp, chống đỡ lâu như vậy, cô thật sự buồn ngủ.

Ngủ một lát, chỉ một lát.

Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác mình như đang bay lên đám mây, là ai bế cô trong mơ?

Giống như về trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ chui vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại sau khi ngủ say vô thức cọ vào ngực của người đàn ông.

Thiếu nữ mềm mại nhẹ như cục bột nhỏ dựa sát vào trong l*иg ngực người cha, dáng vẻ phụ từ nữ hiếu.

Cổ họng Quan Thời Tùng căng thẳng, hắn thật sự điên rồi mới ôm cô.

3

Tài xế dừng xe ở cửa chính như thường ngày, thấy thân hình Quan Thời Tùng ngược sáng đến gần thì ân cần nghênh đón.

Chỉ có điều lần này thì khác, trong lòng hắn đang ôm một người phụ nữ, nói là người phụ nữ, thật ra nói là thiếu nữ càng phù hợp hơn.

Thân hình nhỏ nhắn, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt non nớt...

Ông chủ đổi khẩu vị?

Sống lưng tài xế phát lạnh, vội vàng đi mở cửa sau, sắc mặt Quan Thời Tùng âm trầm, cúi người đặt người được ôm lên chỗ ngồi, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không hề có biểu tình gì đi sang phía bên kia ngồi.

Toàn bộ bên trong xe tràn đầy áp suất thấp, ngoại trừ Quan Lê đang ngủ say ở ghế sau, cô không hề phát hiện ánh mắt sắc bén của Quan Thời Tùng lặng lẽ vô thức dừng lại trên người cô.

Đèn đường loang lổ chiếu vào trong xe tối tăm, vào thu trời đã hơi lạnh, rạng sáng lại càng lạnh lẽo.

Quan Lê núp ở ghế sau chậm rãi cuộn tròn, vô thức đến gần nguồn nhiệt duy nhất.

Quan Thời Tùng dịch người, tránh cô tới gần.

Cổ tay mảnh khảnh của cô khoác lên đầu gối hắn, thoạt nhìn có thể dễ dàng bị ngón tay hắn giữ chặt, dường như chỉ cần dùng chút sức là có thể nắn đến nát vụn.