Chương 6

Chương 6

Mong manh dễ vỡ, phiền phức.

Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con khiến cô có vẻ mềm mại mà non nớt, làn da trắng nõn, gần như không tìm thấy bất cứ khuyết điểm gì, đây rõ ràng chính là một đứa trẻ.

Lúc ngủ so với lúc tỉnh đáng yêu hơn nhiều.

Bàn tay Quan Thời Tùng vẫn đang buông xuống bên người chậm rãi vuốt ve sườn mặt Quan Lê, chọc chọc vào khoé miệng mềm mại.

Cảm giác mềm mại dưới ngón tay khiến hắn nhịn không được vuốt ve thêm nhiều lần.

Quan Lê tỉnh, mở mắt ra chính là người cha lạnh lùng của cô, một tay đang đặt lên mặt cô chơi đùa.

Cô lập tức ngồi bật dậy, di chuyển cách hắn xa hơn, sau đó quay mặt đi không dám đối mặt với hắn, nhưng hắn mạnh mẽ bẻ cằm cô, khiến cô quay đầu nhìn lại.

“Sợ cha?”

Tim Quan Lê đập như trống, lắc lắc đầu.

“Vậy lại đây.”

Người đàn ông lộ vẻ mặt không vui, hắn ẩn mình trong bóng tối không nhúc nhích, vẻ mặt tối tăm, ánh mắt sắc bén như dao trong đêm lạnh.

Quan Lê ngồi trở lại, cúi đầu, lưng duỗi thẳng, thậm chí không dám thở mạnh.

Bầu không khí bên trong xe áp lực, không gian rộng như vậy mà cô chỉ chiếm một góc nhỏ, dã thú ẩn nấp trong bóng tối giương nanh múa vuốt đe dọa cô, giống như là đang bài xích người từ bên ngoài đến như cô.

Một bàn tay đặt lên vai cô, thân mật vỗ nhẹ cánh tay cô: "Quan Lê, cha làm cho con sợ sao?"

“Không có.” Quan Lê vô tội ngẩng đầu: “Không sợ, sẽ không sợ cha.”

Người đàn ông im lặng, ngón tay gõ nhẹ đầu vai cô, vừa vặn đối xứng với tần suất tim cô đang đập.

Khi xuống xe, Quan Lê ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, lúc ở cửa cô có chút do dự, Quan Thời Tùng tự mình đi trước, cởϊ áσ khoác vất sang một bên.

"Còn chưa kịp chuẩn bị đồ cho con.”

Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Quan Lê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lấy ra một đôi dép lê mới từ trong tủ giày.

Không phải size của cô, là kiểu của nam.

To hơn chân cô đến vài size.

“Cảm ơn… Cha.”

Quan Lê đi được vài bước, tiếng dép lê đánh trên sàn nhà hơi ồn ào, lúc lên tầng, cô dứt khoát cởi ra, xách trong tay rồi đi chân trần.

Cô được sắp xếp ở phòng khách, đợi đến khi vào phòng cởϊ áσ khoác ra cô mới nhớ ra ba lô mình đã đánh rơi.

Quan Lê mở tủ quần áo, lục lọi các ngăn kéo cũng không tìm được quần áo để thay, căn phòng trống trải đến khăn lông hay áo tắm dài cũng không có.

Từ đó có thể thấy được, căn nhà này có lẽ chưa từng có khách đến.