Chương 7

Chương 7

Cô rửa mặt, lấy can đảm chuẩn bị đi hỏi Quan Thời Tùng.

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng cha, Quan Lê đợi một hồi lâu cửa mới mở.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần: “Cạch."

Quan Thời Tùng mở cửa: "Có chuyện gì?"

Sợi tóc ướŧ áŧ dính vào má cô, chiếc cằm xinh đẹp và cánh môi hồng nhạt tạo ra một độ cong đẹp đẽ, lông mi khẽ run, xù lên làm cho lòng người ngứa ngáy.

“Cha, con quên mang áo ngủ.”

Quan Thời Tùng lặng lẽ thu hồi tầm mắt: “Chờ chút.”

Lại phá lệ bởi vì con mèo nhỏ mới nhặt về này.

Quan Thời Tùng nhấc chân đi đến bên cạnh tủ quần áo, bên trong treo đầy áo sơ mi kiểu dáng gần giống nhau, đa số là màu sậm, hắn tùy tiện cầm một cái đưa cho Quan Lê.

Tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, trần trụi, không đeo nhẫn cưới.

Xem ra cha cô không tái hôn, ngôi nhà này quả thật không giống ngôi nhà có có nữ chủ nhân.

“Cảm ơn cha.” Quan Lê cẩn thận nhận lấy, không đợi cô nhắc lại chuyện làm rơi ba lô, cửa đã bị đóng lại.

Trong hành lang, bóng dáng Quan Lê có chút lạc lõng, kim đồng hồ cuối cùng đã chỉ về phía số ba, khuỷu tay cô treo áo sơ mi, sờ tay vịn chậm rãi đi về phía phòng.

Chữ trên máy nước nóng trong phòng tắm hình như là tiếng Nhật, Quan Lê xem không hiểu, cô giơ vòi phun về phía bức tường, chờ đèn nhắc nhở nhảy đến màu xanh lá cây, mới lần lượt thử công tắc.

Không như mong muốn, cô ấn từng cái công tắc từ trái sang phải một lần, nhưng vẫn không ra nước.

Quan Lê không dám gõ cửa phòng Quan Thời Tùng nữa, ngồi xe buýt nửa ngày, trên người đã đổ mồ hôi, ẩm ướt dinh dính, không tắm sạch cô không ngủ được.

Cô kiễng chân, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đèn pin nhỏ tìm được trong ngăn kéo.

Phòng này không tắm được, có lẽ có phòng khác có thể tắm.

Lúc đi ngang qua phòng Quan Thời Tùng, bước chân cô càng nhẹ hơn, chậm rãi đi qua, chờ đi qua phạm vi kia mới thở phào một hơi.

Căn nhà trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ, tầng dưới lại càng không thấy chút ánh sáng nào, những câu chuyện linh dị thần quái xem khi còn bé trong nháy mắt hiện lên trong đầu cô, Quan Lê khẩn trương mím môi, thu hồi tầm mắt.

Bóng lưng cô mảnh khảnh lạc lõng, chỉ dựa vào một chút ánh sáng của đèn pin đi tìm một cách khó khăn.

Thế mà cô thật sự tìm được một gian phòng ngủ khác, lớn hơn phòng khách nhiều, lại còn có phòng thay đồ, khuyết điểm duy nhất chính là cách phòng Quan Thời Tùng hơi gần.