Chương 12: Y tá vυ' lớn x bác sĩ cấm dục (1)

Editor: kẹo

“Sở Sở thật đáng thương, đêm nay lại tới phiên cậu trực ban cùng bác sĩ Trương.”

Các y tá đều tỏ vẻ đồng tình với Triệu Sở Sở.

“Không sao, tớ quen rồi.”

Triệu Sở Sở cười khổ nói, người họ nói chính là Trương Lâm, y thuật cực giỏi, cũng rất có trách nhiệm đối với người bệnh, khuyết điểm duy nhất là không dễ ở chung, có lẽ hắn thuộc chòm sao Xử nữ, theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đồng nghiệp làm cùng không chuẩn mực liền bị mắng ngay.

Triệu Sở Sở nhớ tới gương mặt người đó nhịn không được rùng mình một cái. Hắn đẹp trai nhưng tính cách đúng là khuyết tật mà, y học cũng không thể chữa được.

Đêm khuya trong bệnh viện cực kỳ an tĩnh, ngoài nhân viên y tế trực ban thức thì người bệnh đã ngủ hết. Triệu Sở Sở đi theo Trương Lâm xung quanh hành lang bệnh viện kiểm tra tình trạng bệnh của các bệnh nhân bên trong phòng, bọn họ đều đang say giấc. Cô đi theo phía sau hắn, thở cũng không dám thở mạnh, cho đến khi kiểm tra xong một vòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đã vất vả rồi.”

Kết thúc tuần tra, Trương Lâm mặt không biểu tình nói ra một câu, sau đó nhanh gọn xoay người chuẩn bị về phòng mình. Triệu Sở Sở nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng đánh tiếng trống lui binh, nghĩ đến nhiệm vụ của mình trên diễn đàn tìиɧ ɖu͙© mạo hiểm, nếu lần này không thành công chắc sẽ bị kick khỏi nhóm, không biết sẽ nhận trừng phạt đáng sợ thế nào nữa. Cô căng da đầu, chạy một mạch tới về phía hắn, mạnh dạn nói:

“Trương… Bác sĩ Trương… em có bài luận văn không biết viết thế nào, anh có thể chỉ cho em được không?”

Nghe tiếng bước chân hắn dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy cô đáng thương, người cũng đáng thương như cái tên Sở Sở, nói:

“Em mang lại đây, anh xem thử.”

Trương Lâm nói nước đôi không từ chối, cũng không đồng ý, nhưng có hy vọng khiến cô vui vẻ, vội vàng trở về phòng lấy tư liệu luận văn, đứng trước cửa phòng hắn gõ cửa.

“Vào đi.”

Thanh âm không cảm xúc truyền ra, Triệu Sở Sở hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.

Triệu Sở Sở đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn xem tư liệu sắc mặt không vui, liền run bần bật. Trương Lâm không nói gì, cô liền biết trong mắt hắn mình chắc là rất ngu dốt.

“Luận văn này trùng với nhiều bài trước đó rồi, em viết tiếp cũng vô dụng, đổi đề tài khác đi.”

Quả nhiên, hắn mở miệng ra nói như bát nước lạnh hắt lên mặt cô. Triệu Sở Sở thầm than trong lòng, cảm thấy hai chữ thất bại khắc lên trên trán rồi, đang định duỗi tay cầm tư liệu lui ra, không nghĩ đến Trương Lâm lại nói:

“Nếu em không ngại, anh có thể chỉ cho em một phương hướng mới.”

Hắn mở ngăn kéo ra, lấy ra một chồng tư liệu để lên mặt bàn.

“Tư liệu này em có thể tham khảo, nhưng chỉ được xem ở đây, không thể mang về.”

Sở Sở không dám tin liếc nhìn hắn một cái, đây nghĩa là gì, hắn chẳng lẽ muốn giữ cô ở lại. Tất nhiên cô vui sướиɠ đồng ý, cầm tư liệu ngồi bên cạnh hắn, yên tĩnh xem. Trương Lâm đã liên tục trực ban hai ngày, mệt đến không chịu nổi, hắn cũng không để ý trong phòng có người, liền cởϊ áσ blouse trắng, trải nệm giường ra ngủ.

Tầm mắt Sở Sở nhìn hắn, dù là ngủ thôi cũng đẹp trai, nhưng lại lạnh lùng làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Triệu Sở Sở đặt tài liệu sang bên cạnh, rón rén đi ra cửa khóa trái lại, lại nhẹ nhàng đi đến mép giường nhìn Trương Lâm đang ngủ say. Cô sợ hãi nuốt nước miếng, đôi tay run rẩy hướng về hướng hắn, hôm nay Trương Lâm mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo cài kín đến tận nút cuối cùng.

Ngón tay cô run rẩy như bị điện giật, trong lòng nhảy dựng thực hiện hành động, rốt cuộc cũng cởi được hai cúc áo trên cổ hắn, nhiệm vụ này quá gian khổ, giữa trán nàng tuôn ra tầng mồ hôi mỏng, lại thành công cởi được cái cúc thứ ba. Đột nhiên, một bàn tay chộp lên tay cô, trong nháy mắt tim cô như ngừng đập.

“Em đang làm gì?”

Trương Lâm trợn tròn mắt nhìn Triệu Sở Sở, bàn tay bắt lấy tay cô, dọa cô suýt nữa thì khóc, ánh mắt ngập nước sợ hãi nhìn hắn, một lúc lâu mới lên tiếng:

“Bác sĩ Trương… Anh… Anh có thể làm em không?”