Chương 13: Y tá vυ' lớn x bác sĩ cấm dục (2)



“Em nói cái gì?”

Trương Lâm nheo mắt, bàn tay đang nắm tay cô bóp mạnh thêm, kéo Sở Sở đến gần mình, chăm chú nhìn chằm chằm cô.

“Em nói… Anh có thể… làm… em… hay không..”

Triệu Sở Sở ngã trên người hắn, khó khăn lắp bắp lặp lại một lần nữa, bối rối không dám nhìn.

Trương Lâm buông tay cô ra, nhìn từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá cô một cái, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt:

“Anh không có hứng thú với em.”

“Không phải, bác sĩ Trương, anh đừng vội từ chối, kỳ thật dáng người em cũng không tệ…”

Triệu Sở Sở luống cuống tay chân, vì muốn hắn thay đổi ý định liền vội vàng cởϊ qυầи áo. Trương Lâm im lặng nhìn cô, cũng không mở miệng ngăn cản. Cô cởϊ áσ ngoài xuống, kỳ quái chính là bên trong không mặc nội y, mà buộc mấy sợi dây đan chéo lên nhau, đem đôi cự nhũ đẩy lên cao, động tác của Triệu Sở Sở vô cùng thuần thục, chỉ 3 năm cái đã cởi hết đống dây dợ kia xuống.

“Chỉ thế thôi? Không thấy đẹp lắm.”

Trương Lâm dùng ánh mắt đánh giá cặρ √υ" lớn của cô, làm việc chung đã gần nửa năm không ngờ y tá thường ngày nhút nhát lại da^ʍ như vậy. Dáng ngực cũng không tồi, hai bên vυ" lớn căng tròn không bị xệ xuống, đầṳ ѵú màu hồng phấn mê người, nổi bật trên làn da trắng nõn, chẳng qua chỉ dựa vào bộ ngực này cũng không đủ để hấp dẫn hắn.

“Em… Còn nữa…”

Triệu Sở Sở nghe hắn nói cảm thấy mất mát, nhưng cô không từ bỏ giữa chừng liền dứt khoát cởi váy xuống, bên trong quần tất màu da chân là qυầи ɭóŧ ren nhỏ màu hồng nhạt. Cô đỏ mặt xoay lưng về hướng hắn, mông loạng choạng vểnh lên, bạn trai cũ thích cô làm như vậy nhất, sau đó thô bạo xé tất chân ra, vạch qυầи ɭóŧ ren sang một bên mông, trực tiếp cắm vào từ phía sau điên cuồng ȶᏂασ.

“Cho nên?”

Trương Lâm nhìn Triệu Sở Sở, không chút dao động. Cô vốn tưởng rằng xuất ra chiêu này hắn sẽ có chút phản ứng, ai ngờ thấy biểu tình bình tĩnh như vậy, Sở Sở không khỏi hoài nghi hắn có vấn đề xu hướng giới tính, hoặc là mình không đủ hấp dẫn. Cô muốn thực hiện nhiệm vụ lần này quả thực khó khăn.

“Cho nên… xin bác sĩ Trương ȶᏂασ em đi…”

Triệu Sở Sở lui về phía sau, chủ động đem cặp mông tròn trịa cọ tới cọ lui trên người hắn, bộ ngực lớn theo động tác vận động mà nhấp nhô, thân hình trắng như tuyết đã hồng rực mê người. Bàn tay nhỏ với ra sau, sờ lên hông hắn, dốc sức đánh thức đại gia hoả giữa háng đang ngủ say.

“Bình thường Sở Sở cũng quyến rũ các bác sĩ khác ở bệnh viện như này sao?”

Trương Lâm cũng không đẩy cô ra, nhướng mắt nhìn bàn tay đang thành thạo sờ lên đũng quần hắn, nhướng mày âm u hỏi.

“Không… Sở Sở chỉ muốn bị bác sĩ Trương ȶᏂασ thôi…”

Mặt cô xấu hổ đỏ bừng, răng trắng cắn lên môi đỏ ngượng ngùng, cảm giác được phần hông của bác sĩ Trương đang bắt đầu trở nên gắng gượng, liền ra sức ngoáy mông mạnh thêm một chút. Sở Sở xoay người ra trước, bò xuống trước mặt hắn chủ động há miệng ngậm lấy khóa quần kéo xuống, rồi đem qυầи ɭóŧ cởi ra, vùi đầu giữa hai chân hắn, vươn đầu lưỡi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ kia.

Trương Lâm không phải Liễu Hạ Huệ, Sở Sở lại còn chủ động như vậy, liếʍ mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn, côn ŧᏂịŧ hưng phấn dưới sự hầu hạ của cô nhanh chóng cương cứng thẳng đứng. Triệu Sở Sở cố gắng nuốt hết nguyên cây côn ŧᏂịŧ của hắn lấy lòng, thứ thô dài đó chọc vào cổ họng làm cô khó thở.

“Bác sĩ Trương, anh có trong đó không? Tôi có thể vào được không?”

Cửa phòng của Trương Lâm bỗng có tiếng gõ cửa, Triệu Sở Sở nhát gan bị dọa hoảng sợ, suýt chút nữa cắn đứt mệnh căn của Trương Lâm.

Bên ngoài là giọng nói của viện trưởng, Trương Lâm rút mệnh căn suýt bị Triệu Sở Sở cắn đứt ra rồi đứng dậy, động tác nhanh chóng mặc quần vào, sửa sang lại cúc áo chỉnh tề, Sở Sở thấy hắn áo quần chỉnh tề chuẩn bị nhích người ra mở cửa, cô không kịp mặc quần áo, liền quơ lại cầm theo chui xuống dưới gầm bàn làm việc của hắn trốn.

“Lý viện trưởng.” Trương Lâm mở cửa mời viện trưởng vào phòng. Triệu Sở Sở ở dưới bàn làm việc nhìn qua khe hở liền thấy giày da của viện trưởng ở dưới mông mình.

“Đã trễ thế này bác sĩ Trương còn nghiên cứu luận văn, thật là hậu sinh khả uý a.”

Nghe Lý viện trưởng nói chuyện, Sở Sở khẩn trương suýt chút nữa ngừng hô hấp. Trương Lâm ngồi xuống ghế, háng hắn đối diện với mặt Sở Sở, chủ động kéo khóa quần của mình ra, kéo đầu cô tiến lại gần. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, nhưng cô lại nhút nhát không dám. Lý viện trưởng ở ngay phía sau cô, nếu như bị phát hiện hành động này của hai người, liệu cô có thể bị đuổi việc hay không.

Nhưng đây là Trương Lâm cho cô cơ hội, nếu không nắm bắt được nhiệm vụ cũng sẽ thất bại. Trong lòng đắn đo cân nhắc, cuối cùng vẫn cúi đầu há to miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ. Triệu Sở Sở cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh nào, vật đó lớn lên căng tràn trong miệng cô, đỉnh qυყ đầυ còn tràn ra chất dịch lỏng, nóng bỏng rót thẳng xuống dạ dày. Triệu Sở Sở dùng miệng vuốt ve lên xuống theo chiều dài côn ŧᏂịŧ, rồi lại nhấn nhá một chút ở qυყ đầυ hôn mυ"ŧ, lưỡi nhỏ ướŧ áŧ luồn khắp xung quanh, cô liếʍ đến mức môi sắp trầy xước, mà hắn một chút dấu hiệu bắn tinh cũng không có.

“Vậy tôi đi trước, thấy phòng cậu sáng đèn nên tiến vào hỏi thăm thôi, cậu cũng đừng quá lao lực, thân thể là quan trọng nhất, nghỉ ngơi đi nhé.”

Lý viện trưởng ngồi nói chuyện thao thao bất tuyệt đến 20 phút, Sở Sở mong ông ta rời đi đến mức nào chứ. Trương Lâm cũng không đứng dậy tiễn viện trưởng, chờ ông ta đóng cửa lại liền kéo Sở Sở từ dưới bàn lên.

“Đầu lưỡi của Sở Sở liếʍ rất ngoan, có điều kỹ thuật vẫn còn kém một chút.”

Trương Lâm đè Triệu Sở Sở trên bàn làm việc, hai tay bắt đầu xoa nắn bầu vυ", ngón tay kẹp nhéo đầṳ ѵú hồng rực xinh đẹp.

“Bác sĩ Trương… Cửa còn chưa có khóa…”

Triệu Sở Sở nhìn hắn cuối cùng cũng động tình với mình, lại vừa lo lắng cửa phòng chưa khóa, nếu Lý viện trưởng quay lại hoặc là ai đó đến tìm Trương Lâm, chẳng phải sẽ nhìn thấy dáng vẻ dâʍ ɖu͙© của hai người hay sao…

“Sợ cái gì… Vừa rồi Lý viện trưởng đây, không phải em cũng thuận ý ở dưới gầm bàn liếʍ côn ŧᏂịŧ anh hay sao.”

Trương Lâm ôm Triệu Sở Sở đẩy ngã trên giường.

“Trương… Bác sĩ Trương… anh… Anh muốn làm gì…”

Triệu Sở Sở nhắm hai mắt thật to nằm trên chiếc giường giản dị, vốn tưởng mình đã thành công rồi nhưng nằm mãi cũng chưa chờ được Trương Lâm đến ức hϊếp mình nên cô mở mắt ra, khi cô nhìn thấy Trương Lâm cần hộp dụng cụ xuất hiện ở trước mắt mình liền cảm thấy sợ hãi.

“Anh muốn làm gì ư? Kiểm tra l*и da^ʍ của Sở Sở.”

Trương Lâm cũng không vội vàng lấy dao phẫu thuật sắc bén trong hộp ra, Sở Sở run rẩy khép chặt hai chân vào, lại bị hắn ra lệnh:

“Mở chân ra…”

Giọng nói âm u truyền tới bên tai, cô cắn răng nghe lời chậm rãi mở chân ra, không dám nhìn xuống dưới thân, chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, hắn cầm dao phẫu thuật cắt tất chân ra. Cho tới khi cắt đến chiếc qυầи ɭóŧ che đậy cuối cùng, nhục huyệt hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, cô vừa thẹn lại vừa sợ.

Trương Lâm buông dao phẫu thuật xuống, dùng nhiệt kế thọc vào trong lỗ l*и, chầm chậm ra vào ngoáy vài cái.

“A… Bác sĩ Trương… đừng như vậy…”

Triệu Sở Sở rõ ràng cảm nhận được cây nhiệt kế xoay tròn trong nhục huyệt, thăm dò chọc trên thịt non của mình.

“Anh phải kiểm tra rõ ràng, xem bên trong l*и của Sở Sở có lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của kẻ khác hay không.”

Trương Lâm rút nhiệt kế ra khỏi huyệt của Sở Sở, bên trên còn dính chút dịch trong suốt thuộc về cô.

Trương Lâm mang tới kẹp thường để banh rộng nhục huyệt ra khi khám âʍ đa͙σ làm Sở Sở nhăn chặt mày, hét lên đau đớn:

“A… Đau quá… Bác sĩ Trương, đừng như vậy mà…”

Hạ thân đau đớn khiến cho Triệu Sở Sở nhăn chặt mày,

“Sở Sở, thả lỏng chút…”

Trương Lâm cũng không có ý dừng lại, mang một ống tiêm đến, hút bơm lấy nước, sau đó đem xả đầy vào trong tử ©υиɠ của Sở Sở.