Chương 3: Thiên kim tiểu thư kiều quý x lái xe riêng của gia đình

Editor Mạnh Thường Ca

Tài xế A Trọng dựa theo thời gian ngày bình thường lái một chiếc xe hơi màu đen tới đỗ sẵn trước cửa nhà, 5 phút sau, Lâm gia thiên kim đại tiểu thư, Lâm Thiến Như đúng giờ từ đi ra, A Trọng vội vàng đi lên đón.

“Tiểu thư, chào buổi sáng.”

Hắn chào hỏi cô đồng thời mở cửa sau xe ra, Lâm Thiến Như ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hơi hơi gật đầu coi như trả lời câu chào của hắn.

Đối với tiểu thư Lâm Thiến Như cao ngạo, A Trọng sớm đã thành thói quen, đợi cô lên xe rồi hắn mới đóng cửa xe lại, hắn bước nhanh đi đến ghế lái, cài đai an toàn xong, hắn mới lái xe đi.

“Tiểu thư, hôm nay muốn đi đâu?”

A Trọng nhìn Lâm Thiến Như qua kính chiếu hậu, lễ phép hỏi.

Hôm nay thiên kim đại tiểu thư Lâm gia trang điểm vẫn cao quý như trước, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt tăng khí chất lên mấy phần, khuôn mặt không nhiễm bụi trần tuyệt diễm như tiên nữ hạ phàm.

“Chưa nghĩ ra, anh cứ lái xe đi dạo một chút đi.”

Khi Lâm Thiến Như nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khinh thường không thèm liếc đến ánh mắt nóng rực của A Trọng. A Trọng đáp một tiếng rồi không nói chuyện nữa. Cha của hắn đã phải phí một chút quan hệ mới giúp hắn có được công việc tài xế riêng của Lâm gia này, hắn biết rõ bần phú cách xa, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiến Như vẫn không nhịn được mê muội.

Vì Lâm Thiến Như không có mục đích nên A Trọng chỉ có thể vâng theo phân phó lái xe loanh quanh khắp các con phố, giao thông đang tầm cao điểm tắc nghẽn, xe bọn họ cũng đang xếp hàng trong đó đợi lưu thông. Hắn buông tay lái, buồn chán nhìn xung quanh, bầu không khí an tĩnh trong xe làm người ta cảm thấy xấu hổ.

Ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Thiến Như thông qua kính chiếu hậu, không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cũng cảm nhận được rất nhiều lần Lâm Thiến Như lén nhìn hắn.

Nhất định là ảo giác của hắn, Lâm Thiến Như cao cao tại thượng như thế làm gì có chuyện lại liếc mắt nhìn mình một cái cơ chứ. A Trọng tự giễu cười cười, ánh mắt đang định chuyển ra ngoài cửa sổ lại lần nữa phát hiện nàng nhìn lén hắn, lần này tuyệt đối không phải nhìn lầm.

Trong kính chiếu hậu Lâm Thiến Như nhìn hắn cười duyên, A Trọng nhìn mà si mê. Hắn làm ở đây đã một năm, đại tiểu thư cao quý này từ trước tới giờ chưa bao giờ cười với hắn. A Trọng không dám tin dùng tay xoa xoa hai mắt, trấn định nhìn lại vào kính chiếu hậu nhưng lúc này Lâm Thiến Như lại khôi phục thành mỹ nhân vạn năm băng tuyết, trong lòng A Trọng có chút nghi hoặc, rốt cuộc hắn có phải bị ảo giác hay không.

Tắc đường cũng mất nửa giờ, hắn chờ đợi nhàm chán ngáp vài cái, hắn lại một lần nữa nhìn về kính chiếu hậu thì lại không thấy Lâm Thiến Như xuất hiện ở trong gương. A Trọng làm bộ điều khiển góc độ của kính chiếu hậu, hắn có ý đồ tiếp tục nhìn trộm Lâm Thiến Như đang ngồi ở ghế sau. A Trọng chỉnh kính chiếu hậu đến tận gốc độ cuối lúc này mới thấy được Lâm Thiến Như ở trong gương, thì ra là cô đã dựa lưng vào ghế mà ngủ rồi.

A Trọng thỉnh thoảng chỉnh kính chiếu hậu không kiêng để gì mà nhìn Lâm Thiến Như, hôm nay cô mặc một cái váy liền thân màu hồng này bó sát người, để lộ dáng người hoàn mỹ, nội y màu đen loáng thoáng lộ ra, cách một lớp quần áo hắn còn có thể thấy bầu vυ" căng tràn đẩy lên trên trắng nõn. Bộ ngực của Lâm Thiên Như quá khủng, A Trọng không khỏi tưởng tượng bị đôi vυ" bự này bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ hắn sẽ sướиɠ cỡ nào.

Ánh mắt tham lam nhìn tiếp xuống dưới, đôi chân dài khép lại, làn da bóng loáng ẩn hiện, tầm mắt của A Trọng dùng lại ở nơi tam giác thần bí của Lâm Thiến Như, hắn không nhìn ra được hôm nay cô đang mặc qυầи ɭóŧ màu gì, nhưng mà với sự hiểu biết của hắn chắc chắn cô mặc cùng màu với áo ngực đi, một bộ đồ lót màu đen. Nghĩ đến cái qυầи ɭóŧ kia bao bọc lấy nhục huyệt mềm mại của nàng, A Trọng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Bíppp…”

Ngoài cửa sổ xe đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai. Lâm Thiến Như đang ngủ mí mắt chợt giật giật, mi mục tinh tế hơi lay động. A Trọng lo cô sẽ bị tiếng còi này đánh thức mà mất hứng, nhưng rất may ông trời chiếu cố hắn, cô chỉ hơi giật mình một chút nhưng vẫn tiếp tục ngủ.

Hai chân đang khép lại của cô hơi hơi mở ra, làm váy vốn dĩ không dài của cô vì tư thế này mà đã bị cuốn lên trên một ít, lộ ra mảnh da thịt trên đùi ngọc. A Trọng nhìn không chớp mắt, hắn mơ hồ cảm thấy nàng giống như không mặc qυầи ɭóŧ, nghĩ đến vị thiên kim đại tiểu thư cao quý thế mà lại không mặc qυầи ɭóŧ đi ra cửa, côn ŧᏂịŧ dưới háng lại bắt đầu nổi lên phản ứng.

A Trọng móc di động ra, chỉnh sang chế độ im lặng, mở camera ra chụp lén Lâm Thiến Như đang ngủ, thậm chí lớn mật đem điện thoại cắm vào gậy chụp ảnh, A Trọng chụp nhanh một tấm rồi vội vàng rút về. Không nghĩ rằng hắn thế mà lại phát hiện được một bí mật.

Lâm Thiến Như không mặc qυầи ɭóŧ, hơn nữa trong l*и da^ʍ còn đang cắm một cái trứng rung, điện thoại hắn quay được rõ nét từng chi tiết. A Trọng không thể tin được, tiểu thư cao cao tại thượng lại dâʍ đãиɠ như vậy, để hạ thân trống không lại còn nhét trứng rung đi ra ngoài, chẳng lẽ không sợ bị ai phát hiện sao!

Nghĩ đến nữ thần mình vẫn luôn ngưỡng mộ hóa ra lại là một nữ nhân da^ʍ tiện, một ý niệm tội liệt trong lòng đột nhiên nảy lên…