Chương 4: Thiên kim tiểu thư kiều quý x lái xe riêng của gia đình

Editor Mạnh Thường Ca

Lông mi Lâm Thiến Như run rẩy như một con bướm sắp giương cánh, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của A Trọng dồn vào hạ thân khiến trong l*и càng ngứa ngáy chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, trứng rung làm loạn trong nhục huyệt càng thêm ngứa ngáy. Không biết A Trọng nghĩ như thế nào về cô, Lâm Thiến Như cực kỳ muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng cô không thể để lộ rằng mình đang giả vờ ngủ, cho nên chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt.

Một quãng thời gian lâu tắc đường cuối cùng cũng có chuyển biến. Lâm Thiến Như không biết A Trọng đang lái xe đi đâu nhưng cô có thể cảm nhận được, bên ngoài cửa sổ xe đang ngày càng yên tĩnh, hình như hắn đã lái xe ra ngoài ngoại thành. Hắn định làm gì cô? Lâm Thiến Như lại có chút chờ mong.

“Tiểu thư, ngồi lâu như vậy cô cũng mệt rồi, không bằng xuống xe đi một chút đi.”

Giọng của A Trọng vang lên từ phía đằng trước, cố ý nói to đánh thức Lâm Thiến Như.

Tựa như vừa tỉnh ngủ thật, cô chậm rãi mở mắt ra, A Trọng lái xe đến vùng ngoại thành, xung quanh toàn là cây lớn, không một bóng người.

Lâm Thiến Như giương mắt nhìn A Trọng một cái, biểu tình trên mặt khôi phục lạnh giá. Sau khi cô gật đầu A Trọng liền xuống xe trước rồi đi vòng ra đằng sau mở cửa xe cho Lâm Thiến Như, cô bước xuống xe, bên ngoài không khí thiên nhiên rất trong lành.

Lâm Thiến Như đi trước A Trọng, ngoại trừ hơi thở thực vật trong lành xung quanh, còn có thêm cả sự kí©h thí©ɧ không biết tên kia nữa, hắn đi đằng sau tựa như ánh mắt không rời người cô, không nói đến nhiệt độ, cô thế mà lại bị hắn nhìn đến nỗi mồ hôi ướt đẫm, ngập tràn kí©h thí©ɧ.

“Tiểu thư.”

A Trọng đột nhiên gọi tên của mình, Lâm Thiến Như quay lại, khóe mắt vừa mới quét đến thấy một cái bóng đen, nhưng còn chưa kịp chờ cô phản ứng lại đã bị A Trọng đè xuống trên mặt đất.

“Anh… anh làm gì vậy!”

Lâm Thiến Như bị đè ngã xuống mặt đất kinh hoàng nói, không biết khi nào hắn đã cởϊ áσ ngoài, đè trên người nàng giữ chặt, dùng áo trói hai tay nàng chặt lại.

“Tiểu thư, cô không phải muốn bị đàn ông cᏂị©Ꮒ sao, để A Trọng tới thỏa mãn cô.”

A Trọng ngồi lên người cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia đang sợ hãi thì trong lòng càng thêm hưng phấn.

“Anh đang nói bậy gì đó! Buông tôi ra nhanh lên! Tôi phải đi về nói cho cha biết, từ sau này trở đi anh đừng hòng làm việc ở Lâm gia nữa.”

Lâm Thiến Như hung tợn trừng mắt nhìn A Trọng quát, bị nam nhân đè dưới thân, đôi tay buộc chặt không ngọ nguậy được nhưng khí thế cũng không hề yếu ớt.

“Được, tôi đây cũng muốn trở về nói cho lão gia, con gái ông ấy là một cô gái da^ʍ tiện, không những không mặc qυầи ɭóŧ, còn đút trứng rung an ủi khi đi ra ngoài.”

A Trọng cười nói, đưa tay sờ vào hạ thân cô, đem cái váy kéo cao lên tận hông, hắn ác ý tách hai chân cô ra, dùng ngón tay móc vào nhục huyệt kéo cái trứng rung ra.

“Anh…”

Mặt Lâm Thiến Như đỏ bừng, lời nói cũng không nói được hoàn chỉnh.

“Tiểu thư, trên vật nhỏ này dính cái gì đây?”

A Trọng giơ trứng rung đến trước mắt của Lâm Thiến Như, cố ý cho cô thấy chất dịch nhờn còn dính trên đó.

“Hạ tiện, vô sỉ!”

Lâm Thiến Như rời mắt ra chỗ khác, mắc cỡ không dám nhìn đồ vật kia, miệng vẫn mắng hắn.

“Ha… tiểu thư, cô biết người hạ tiện vô sỉ sẽ đối xử với cô ra sao không?”

A Trọng cười đem tay sờ đến âm huyệt của ô, dùng ngón tay quấn lấy lông mao rậm rạp trên phần mu, sau đó nhổ từng cái.

“A đau quá!” Hạ thân liên tục đau đớn khiến cho Lâm Thiến Như thét lên bắt đầu khóc lóc, cô nhìn A Trọng tràn ngập phẫn nộ, như hận không thể gϊếŧ hắn.

“Tiểu thư, lông mao của cô nhiều thật nhé, nghe nói lông mao nhiều là tính dục cao, cho nên cô mới không nhịn được muốn tự thủ da^ʍ, đúng không?”

A Trọng vừa nói còn cố ý vuốt ve âm mu căng múp của cô, còn vuốt vuốt đám lôиɠ ʍυ khêu gợi, cười nhạo cô.

“Bởi vì ở trong lòng tôi, anh đê tiện hạ lưu, anh thà dùng trứng rung tự sướиɠ còn hơn bị anh làm…”

Lâm Thiến Như bị hắn nhục nhã, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như dao sắc khinh thường nhìn hắn.

“Hạ nhân đê tiện? Vậy để tôi làm cho cô biết bị loại đê tiện cưỡиɠ ɠiαи có mùi vị như thế nào!”

Lâm Thiến Như hung hăng đã kí©h thí©ɧ hắn. Đúng vậy, hắn ngưỡng mộ cô thì đã sao chứ, cô căn bản là khinh thường hắn. Khoảng cách của hắn với cô vốn dĩ không cách nào chạm tới được, vậy thì không bằng hắn kéo cô xuống vũng bùn sâu…