Chương 7: (2)

Cô theo bản năng giơ một tay ôm đầu, tay còn lại cản trước mặt…

Ngay trong giây phút đó…

Giày cao cổ đen.

Trong tầm mắt cô bỗng bỗng hiện lên một đôi giày cao cổ đen, giẫm trên sàn nhà, quần rằn ri nhét vào ống giày, trông quen quen.

Lục Duy Chân ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy gương mặt góc cạnh, cũng thấy đôi mắt như có thể nuốt chửng ánh sáng kia. Cô kinh hoàng trong vài giây, cảm giác như đang nằm mơ vậy —— trong phòng cùng lúc xuất hiện 2 người đàn ông, nửa đêm một trước một sau vào nhà cô. Một người kỳ quái tự nhận mình là “Dị chủng”, một người thì âm thầm không một tiếng động như bóng ma. Đột nhiên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu của Lục Duy Chân…

Chẳng lẽ anh ta cũng là yêu quái, là đồng bọn sao?

Trần Huyền Tùng đứng tại chỗ, thứ đầu tiên mà anh nhìn chính là Lục Duy Chân.

Cô ôm đầu dựa vào tường, toàn thân co rúm, run rẩy như đoá cúc dại, cô vẫn đang mặc quần áo ngủ, tóc tai rối tung, cực kỳ nhếch nhác. Thế nhưng khi nhìn thấy anh, đôi mắt kia lại trong veo như thuỷ tinh.

Bờ vai cô lộ hết ra, dưới ánh đèn làn da trắng đến phát sáng. Trần Huyền Tùng lập tức dời mắt đi, anh lắc người, thân thủ còn nhanh hơn cả yêu quái, cứ thế chắn trước mặt của Lục Duy Chân.

Lục Duy Chân ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng lớn, vững chãi như núi đang chắn giữa cô và yêu quái.

“Đừng sợ, đừng cử động, đừng nhìn.” Anh nói.

Lục Duy Chân bỗng hiểu ra điều gì, theo bản năng vươn tay túm lấy vạt áo sau lưng anh, chỉ cảm thấy cơ bắp bên dưới đột nhiên căng lên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích mà để mặc cho cô túm.

Nhưng sao Lục Duy Chân có thể không nhìn cơ chứ? Cô sợ đến mức không dám nhắm mắt.

Sau đó cô liền nhìn thấy, anh rút từ bên hông ra một thanh kiếm.

Là kiếm thật, đen xì, có thể thoáng trông thấy vết gỉ sét loang lổ, cũ nát. Chẳng qua vào giây phút khi anh rút ra, dường như có hơi nước quay quanh thân kiếm.

Lục Duy Chân lập tức tròn xoe mắt.

Hướng Nguyệt Hằng đang hung ác nhào tới cũng kinh hoàng, thật ra gã hơi hoa mắt, bởi vì tốc độ xuất hiện của người đàn ông này quá nhanh, chỉ chớp mắt đã đứng bên cạnh Lục Duy Chân. Nhưng gã vừa liếc thấy thanh kiếm kia bèn hiểu, rất có thể mình đã gặp thứ đáng sợ nhất. Bàn tay vốn theo đà sắp túm lấy bả vai Trần Huyền Tùng vội giật phắt ra sau như bị điện giật, sau đó xoay mình trên không trung, lui vụt lại.

Lại thấy người đàn ông kia lạnh lẽo vung kiếm lên.

Một kiếm.

Một vệt sáng.

Một luồng sáng trắng như tuyết xuất hiện trong phòng, giống như trăng lưỡi liềm loé lên từ bao kiếm, không chút dấu vết lan rộng toả sáng bao trùm cả căn hộ.

Phía sau ánh sáng rực rỡ là Hướng Nguyệt Hằng sợ chết khϊếp, gã gần như đã dùng hết sức lực điên cuồng lăn ra sau, nhưng một cánh tay vẫn bị kiếm quang làm bị thương, máu tươi chảy ròng ròng. Tình hình quá hiểm nghèo, cơ thể vặn vẹo, di chuyển quá nhanh, chỉ nghe “choang” một tiếng, phá vỡ kính cửa sổ, gã lao thẳng xuống phía dưới.

Tầng 17.

Toàn bộ quá trình chiến đấu chưa đến 2 giây.

Lục Duy Chân ngơ ngác dựa vào tường, nhìn người trước mắt thu kiếm lại vào bên hông. Bên hông anh không hề có bao kiếm, chỉ có một chiếc túi màu đen, thanh kiếm dài khoảng 2/3 mét mà không hiểu sao vừa thu vào bao đã biến mất không thấy tăm hơi. Chẳng khác nào túi thần kỳ của Doraemon.

Anh xoay người lại.

Lục Duy Chân buông tay ra khỏi lưng anh. Khoảng cách giữa giường và hành lang rất hẹp, hai người gần như dựa sát vào nhau.

Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh như ôm trọn lấy cô.