Chương 8

Anh nhìn cô, so với lúc coi mắt thì ánh mắt sâu lắng hơn nhiều.

Lục Duy Chân lùi ra sau một bước.

“Đừng sợ, tôi đến cứu cô.” Anh nói, giọng nói trầm thấp.

Lục Duy Chân cảm thấy yên tâm hơn, cô hỏi: “Anh… là ai? Đây rốt cuộc là sao?”

Anh không đáp mà bước lên một bước, bất ngờ vươn tay ra.

Lục Duy Chân nghiêng người né tránh, toàn thân lại trở nên căng cứng: “Anh định làm gì!”

Trần Huyền Tùng cau mày, không ngờ trông cô gầy yếu nhưng lại linh hoạt như vậy. Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, tiếp tục duỗi tay ra. Động tác lúc này vừa nhanh vừa mạnh, Lục Duy Chân không kịp phản ứng thì cánh tay đã bị anh túm chặt. Cô nhấc chân lên đá về phía anh! Nhưng anh không buồn né tránh, hiển nhiên không hề để mấy hành động múa may của cô để vào mắt.

Lục Duy Chân đá vào bắp chân anh ——

Cứng quá, đau chết cô rồi…

Anh không hề nhíu mày, đẩy cô về phía trước, Lục Duy Chân bị anh dùng một tay đè trên tường, không thể động đậy.

“Anh… anh muốn làm gì!” Lục Duy Chân vừa cuống vừa sợ, há miệng muốn cắn Trần Huyền Tùng, anh nghiêng đầu tránh đi, hơi nóng trong miệng cô liền phả vào vành tai anh, miệng cũng va vào bả vai anh. Cằm của Trần Huyền Tùng nhếch lên, quát khẽ: “Đàng hoàng chút coi!”

Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai của Lục Duy Chân, cô co rúm người lại. Anh nhanh chóng ấn nhẹ vào gáy của cô. Lục Duy Chân chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, đôi mắt nhắm lại, cả người xụi lơ.

Trần Huyền Tùng nâng tay đỡ lấy cô, cảm nhận được cơ thể mềm mại hương ngát trong lòng khiến hành động của anh hơi chậm lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi bị ấn vào khu vực có nhiều dây thần kinh não ở sau gáy, cô ấy sẽ hôn mê ít nhất vài giờ đồng hồ, hơn nữa sau khi tỉnh lại cũng sẽ mất trí nhớ tạm thời, sẽ không nhớ những chuyện vừa xảy ra.

Trần Huyền Tùng không chần chờ nữa, anh nhìn ra phía cửa sổ để xác định phương hướng, sau đó lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng mảnh, móc vào cửa sổ, trong đêm đen thả người xuống như một con thiên nga.

Trần Huyền Tùng nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu dây lại thừng.

Giờ đã gần 3 giờ sáng, trong tiểu khu không có lấy một bóng người, ánh đèn đường mờ ảo. Anh vội đuổi theo hướng mà Hướng Nguyệt Hằng chạy trốn.

Nhảy qua hàng rào, giẫm lên nóc nhà. Bước chân của anh cực nhẹ, tốc độ nhanh như ánh sáng, chớp mắt đã chạy đi rất xa, tựa như một con báo săn trong đêm đen.

***

Hướng Nguyệt Hằng cảm thấy cánh tay bị thương như sắp gãy, đau đến mức suýt khóc. Gã nghĩ đã chạy xa thế này thì chắc có thể nghỉ một lát, nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì một bóng đen lao vυ"t tới.

Hướng Nguyệt Hằng sợ đến hồn vía lên mây, thầm rủa đúng là đồ biếи ŧɦái, sao lại chạy nhanh vậy chứ? Gã dồn toàn lực chạy về phía trước, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra khoảng cách giữa hai bên đang dần thu hẹp lại.

Hai bên chạy tới một con phố vắng lặng không một bóng người.

Hướng Nguyệt Hằng thở hồng hộc, gã biết nếu như rơi vào tay người phía sau kia thì chắc chắn sẽ chết mất xác. Quay lại đánh một trận sao? Nhưng gã hoàn toàn không nắm chắc, thanh kiếm kia quá đáng sợ.

Giờ gã đã nhận ra người này rồi, vừa mới ngày hôm qua còn gặp trên đường. Lúc ấy gã còn cảm thấy bộ quần áo của đối phương rất đẹp nên cố tình mặc giống như vậy để đi coi mắt. Ai mà ngờ được rằng hoá ra người ta đang theo dõi gã cơ chứ!

Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp như chuông chùa: “Đứng lại!”

Hướng Nguyệt Hằng muốn khóc quá, coi gã là đồ ngu à, đương nhiên không thể đứng lại.

Người kia nói: “Tự tìm cái chết.” Sau khi nói ra 4 từ này, dường như người kia đã đến ngay phía sau lưng.

Hướng Nguyệt Hằng bất chợt xoay người, há miệng phun ra một bãi chất lỏng màu xanh hôi thối ít nhất có chứa đầy một bát về phía Trần Huyền Tùng.

Vốn dĩ Trần Huyền Tùng đang chạy rất nhanh, nhưng ngay lập tức dừng lại, xoay tròn né tránh chất độc. Anh liếc nhìn camera an ninh cách đó mấy chục mét, không rút kiếm ra mà đấm một quyền vào mặt của Hướng Nguyệt Hằng.

Một quyền này nhanh như gió, rõ ràng Hướng Nguyệt Hằng đã nghiêng đầu tránh nhưng vẫn không tránh được! Một quyền đấm mạnh vào mặt khiến gã nổ đom đóm mắt, gã chảy đầy nước mắt liều mạng quay đầu lại, phun chất độc loạn xạ như vòi hoa sen. Trần Huyền Tùng sớm đã đề phòng, anh nhảy lên rồi xoay mình trong không trung, đá một cước vào mông của đối phương. Hướng Nguyệt Hằng bị đá ngã lăn quay.