Chương 7: Phát hiện

Nghe nói đến vụ án, Lưu Sa nói: “Lúc trước bởi vì tất cả mọi người đều là người cùng thôn đến đây làm việc, cho nên thân phận của Lâm Linh được xác nhận ngay lập tức. Người bị hại thứ hai tối hôm qua thì phiền phức hơn, bọn ta đã hỏi thăm một vòng xung quanh, cũng không có ai nhận ra người này. Ta đã sai người vẽ chân dung của nàng ấy dán ở cửa thành.”

Không nói đến thông tin liên lạc ở thời đại này còn rất kém phát triển, ngay cả ở thời đại của Diệp Thải Đường, xác nhận thân phận người chết có đôi khi cũng rất phiền phức. Cũng may khuôn mặt nữ thi còn nguyên vẹn, nếu chỉ còn lại một bộ khung xương, vậy thì thật sự không thể tìm thấy được gì.

Bây giờ có hai thi thể trong phòng chứa thi thể, sóng vai kề nhau. Lâm Linh đã được thay một bộ quần áo khô ráo, Diệp Thải Đường nhìn thấy, lại thở dài một tiếng.

Lần này cuối cùng cũng không ai ngăn cản nàng, Diệp Thải Đường đi qua, ngồi xổm bên cạnh Lâm Linh, nâng cằm nàng ấy lên.

Quả nhiên, trên cổ Lâm Linh cũng có một vết siết tương tự.

Diệp Thải Đường nhẹ giọng nói: “Vết thương của Lâm Linh cũng giống như nữ thi thứ hai, cũng bị tơ lụa siết chặt cổ, tạo thành ngạt thở tử vong. Trên cổ không có vết thương thứ hai, đình bát giác là hiện trường vụ án thứ nhất, thi thể cũng không bị di chuyển.”

Tuy rằng vết thương trí mạng rất rõ ràng, nhưng Diệp Thải Đường vẫn nói: “Hạ đại nhân, phiền hai vị tránh mặt một lát, ta muốn kiểm tra xem trên người Lâm Linh có vết thương nào khác không.”

Vương Thống không nhịn được mà nói: “Không phải vết thương trí mạng ở trên cổ sao?”

“Chỉ có thể nói vết siết trên cổ đúng là vết thương trí mạng.” Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Nhưng mà, không kiểm tra, không ai có thể xác định có vết thương nào khác hay không.”

Nói đến chính sự, Hạ Việt cũng không nói gì, gọi Lưu Sa và Vương Thống cùng ra ngoài.

Nhưng mà Diệp Thải Đường cẩn thận kiểm tra cơ thể hai người một lần, Lâm Linh cũng giống như nữ thi còn lại, trên người đều không có vết thương nào khác, vết thương duy nhất, cũng chính là vết thương trí mạng, chính là vết siết trên cổ.

Ngoài cửa, mấy người thấp giọng nói chuyện.

Vương Thống nói: “Diệp cô nương làm việc thật cẩn thận, hai người bị hại này vừa nhìn đã biết bọn họ đều bị treo cổ, còn kiểm tra cẩn thận như vậy.”

Hạ Việt làm việc nghiêm túc nói: “Nghiệm thi càng cẩn thận, càng có ích cho việc phá án.”

Lưu Sa cũng đồng ý: “Đại nhân nói rất đúng. Nhưng hung thủ này thật sự quá ngông cuồng, trong vòng nửa ngày liền gϊếŧ hai người... Còn ở cùng một chỗ…”

Vương Thống do dự một chút, hạ giọng nói: “Hung thủ... có khi nào thật sự không phải là người hay không? Hôm nay ta hỏi thôn dân, bọn họ đều nói nhà cũ Mạnh gia rất tà môn, thời điểm Mạnh gia thịnh vượng nhất, gia tộc chừng trăm người, sau này cũng không biết tại sao lại suy bại.”

Giọng nói của Lưu Sa cũng không tự nhiên giảm xuống mấy phần: “Ta cũng nghe thấy, nhưng mấy trạch viện bị bỏ hoang như thế này, vốn dĩ tin đồn gì cũng có cả. . .”

Người của Lục Phiến Môn chắc chắn xem như kiến thức rộng rãi, những vụ án lớn quan trọng toàn quốc, những vụ án bên dưới không giải quyết được, những vụ án đáng sợ linh dị, đều sẽ đưa đến nơi này. Bọn họ cũng không phải chưa từng gặp quỷ gϊếŧ người, phần lớn đều là thủ thuật che mắt, hung thủ cuối cùng vẫn người.

Nhưng vụ án lần này thật sự quá quỷ dị, không chỉ có một người nhân chứng, mọi người đều nhìn thấy. Hoặc là bọn họ cùng nhau nói dối. Hoặc là, bọn họ bị bỏ thuốc tạo ra ảo giác, Hạ Việt đã thẩm vấn mấy người chứng kiến một lần, cảm giác cả hai khả năng này đều không lớn.

Hạ Việt ngăn cản thủ hạ tiếp tục thảo luận về ma quỷ, trầm ngâm nói: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn phải nhanh chóng xác nhận thân phận người chết thứ hai, mặt khác, điều tra xem trong chuyện bán nhà tổ, có người nào trong Mạnh gia phản đối hay không. Còn nữa, chủ nhà bây giờ, Lư Ngoại Bắc có kẻ thù gì không.”

Đang sắp xếp, cửa phòng chứa xác mở ra, Diệp Thải Đường thò đầu ra từ bên cạnh.

“Làm phiền một chút.”

Ba người đều không nói gì, cùng nhìn Diệp Thải Đường.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện nàng mặt không đổi sắc ở chung với hai cỗ thi thể chết bất đắc kỳ tử lâu như vậy, Diệp Thải Đường thật sự rất lợi hại.

Hạ Việt nói: “Có phát hiện gì không?”

Diệp Thái Đường: “Ta muốn hỏi chuyện này, dải lụa đen siết chết hai người bị bị hại, có phải đều ở đây hay không. Ta muốn xem thử.”

Hạ Việt không rõ tại sao Diệp Thải Đường lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn nói: “Có một dải lụa đến nay vẫn chưa tìm được.”

Diệp Thải Đường a một tiếng, thậm chí không cần hỏi dải lụa nào.

Bởi vì bọn họ cùng nhau phát hiện nữ thi thứ hai, Lưu Sa cùng Vương Thống cùng đưa nàng ấy xuống, nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ tháo dải lụa màu đen trên cổ nàng ấy xuống, không thể nào tìm không thấy.

Vậy thì dải lụa chưa tìm được, chỉ có thể là dải lụa đã siết chết Lâm Linh.

Hạ Việt nhận thấy sắc mặt Diệp Thải Đường khác thường, vội hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Diệp Thải Đường thận trọng gật đầu: “Ta phát hiện một thứ trên cổ Lâm Linh.”

Vừa nghe có phát hiện mới, ba người vội vàng đi theo nàng vào trong.

Bây giờ Lâm Linh không còn giống với lúc bị hại, mẫu thân của nàng ấy cầm một bộ quần áo bình thường không nỡ mặc đến thay cho nữ nhi, lại chải tóc một lần nữa, mặc dù sắc mặt Lâm Linh vẫn trắng bệch như cũ, nhưng im lặng nằm đó giống như đang ngủ.

Nếu như lúc đó Diệp Thải Đường có thể làm chủ, sẽ không để bà ấy động vào thi thể nạn nhân trước khi vụ án rõ ràng, bên trong có thể có rất nhiều manh mối, cho dù lần kiểm tra đầu tiên không phát hiện, cũng có thể sẽ có lần kiểm tra thứ hai, thứ ba.

Nhưng không có nhưng mà, Diệp Thải Đường chỉ có thể cảm thấy may mắn, Lâm mẫu chỉ thay quần áo chải tóc cho Lâm Linh, không làm những chuyện khác.

Diệp Thải Đường nâng cằm Lâm Linh lên, chỉ cho mấy người bọn họ nhìn.

Mọi người đưa mắt lại gần, chỉ thấy nơi Diệp Thải Đường chỉ vào, đó là vết bầm trên cổ Lâm Linh, xuất hiện màu tím đen.

Lưu Sa không nhịn được mà nói: “Chẳng phải vết thương này được tạo thành khi bị siết cổ sao?”

“Không phải nói các huynh nhìn vết thương, mà là trên vết thương.” Diệp Thải Đường lại chỉ tỉ mỉ hơn một chút: “Nơi này, nơi này có một chút màu đen, các huynh xem màu sắc và hoa văn, đây không phải vết bầm, mà là dùng thuốc màu bôi lên.”

Những lời này khiến ba người đều nhíu mày, thi thể Lâm Linh từng được ngỗ tác khám nghiệm, ngỗ tác trong Lục Phiến Môn họ Ngưu, tên Ngưu An Bạch, là một người có kinh nghiệm lâu năm, năm mươi tuổi, vô cùng lợi hại.

Nhưng hắn cũng không thể từ trên một vết bầm tím, nhìn thấy một chút cọ xát này, vô cùng nhạt, cùng màu sắc vết thương vô cùng gần nhau.

Nhưng ông ấy cũng không thể nhìn ra vết thuốc màu rất nhạt, rất giống với màu sắc của vết siết cổ, được bôi lên trên vết bầm tím này.

Diệp Thải Đường lấy một chiếc khăn ra từ trong người, nàng chà lên chỗ màu nhuộm, quả nhiên, một vết đen rất nhạt dính trên chiếc khăn tay trắng như tuyết.

“Các huynh xem.” Diệp Thải Đường ra hiệu cho bọn họ, lại nói: “Ta đã nhìn kỹ rồi, vết thương trên thi thể thứ hai, không có màu nhuộm này.”

“Lưu Sa.” Hạ Việt nói: “Đến phòng vật chứng cầm dải lụa đen kia về đây.”

Chẳng mấy chốc dải lụa đen đã được cầm về, đó là một dải lụa vô cùng bình thường, rất nhiều loại y phục đều có thắt lưng như vậy.

Diệp Thải Đường nhận dây lụa không nói hai lời, nàng chà xát trên mu bàn tay của mình một lúc, chà đến mức mu bàn tay đỏ ửng, sau đó lại chà xát trên khăn tay màu trắng, sau đó nàng lại đổ một chút nước làm ướt, sau đó tiếp tục chà xát.