Chương 8: Bắt chước gây án

Nếu là lúc trước, Diệp Thái Đường đối đãi vật chứng thô bạo như thế, thậm chí còn không đeo găng tay, nhất định sẽ bị chủ nhiệm không hề do dự đóng gói nàng nhét vào túi vật chứng, sau đó ném vào trong thùng rác viết kiểm điểm.

Nhưng bây giờ không ai quản nàng nữa, nàng hoài niệm thở dài một hơi.

Nàng đưa cả mu bàn tay và dải lụa đã ma sát với nhau cho mọi người xem: “Tuy rằng cả hai đều là dải lụa màu đen, nhưng chất lượng không giống nhau, dải lụa đầu tiên có chất lượng kém hơn một chút, sau khi gặp nước ma sát có thể phai màu. Còn dải lụa này, là tơ lụa thượng đẳng, dù làm như thế nào cũng sẽ không phai màu.”

Cho dù là khăn tay, hay là trên tay, đều không dính chút màu nhuộm nào.

Đây thật sự là chuyện trước đó bọn họ chưa từng phát hiện ra, Hạ Việt nói: “Đáng tiếc lúc người bị hại đầu tiên gặp nạn, tuy rằng hiện trường có người, nhưng nhiều người ngược lại khiến hiện trường hỗn loạn. Mưa to gió lớn, hoàn toàn không biết dải lụa đen đã bị thổi đi đâu rồi.”

Diệp Thải Đường nhớ đến hoàn cảnh môi trường bên cạnh đình bát giác, thật sự khá phiền phức.

Nước hồ bao quanh bốn phía đình bát giát, mùa này mặt nước có rất nhiều lá sen, dọc hành lang lài có hàng tre xanh và nhiều bụi cây, mưa to gió lớn, một dải lụa bị gió thổi không biết bay đến nơi nào, thật sự rất khó tìm.

Nhưng Diệp Thải Đường nói chắc như đinh đóng cột: “Tiếp tục tìm, nói không chừng dải lụa bị ướt sau đó chìm xuống nước, rơi xuống lá sen, cùng lắm thì nhổ hết lá sen trong hồ sen ra... Đó là dải lụa chứ không phải một tờ giấy, cho dù bị ướt hơn nữa, cho dù gió lớn hơn nữa, trừ phi bị người mang đi, nếu không thì cũng sẽ không bị thổi đi quá xa.”

Lưu Sa hít một hơi khí lạnh: “Đại tiểu thư của ta, muội có biết một ao hoa sen kia, nếu phải nhổ từng lá từng lá một, vậy phải phí bao nhiêu sức lực không?”

Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Nhưng nếu tìm được dải lụa còn lại, chúng ta có thể xác định rốt cuộc màu nhuộm này, có phải dính từ trên dải lụa đó không, nếu đúng, có thể rút ra một kết luận rất quan trọng.”

Lưu Sa đúng là kiến thức hạn hẹp cho nên mới kinh ngạc như thế, đừng nói một cái hồ sen, Diệp Thải Đường còn từng lật tìm núi rác mấy chục tấn để tìm một vật chứng.

Huống hồ, bây giờ còn không cần nàng đi tìm.

Hạ Việt nói: “Nếu có thể tìm được dải lụa siết chết Lâm Linh, có thể xác định hai món hung khí có thật sự khác nhau hay không, nếu như khác nhau, vậy thì suy đoán chúng ta kết luận lúc trước hoàn toàn sai lầm.”

Lưu Sa hơi khó hiểu: “Đại nhân, ý ngài là?”

“Bởi vì người chết đều bị treo cổ ở cùng một địa điểm và thời điểm gần nhau, cho nên chúng ta vẫn cho rằng hung thủ gϊếŧ hai người liên tục.” Hạ Việt trầm giọng nói: “Nhưng nếu hung khí hoàn toàn khác nhau, hung thủ hoàn toàn có thể là hai người.”

Đúng vậy, Diệp Thải Đường rất vui mừng nhìn Hạ Việt, tuy rằng vị Hạ đại nhân này ở phương diện nào đó không phải người tốt, nhưng vẫn một đại nhân thông minh, nói chuyện không tốn sức.

Kết luận này thật sự phá vỡ suy đoán trước đó.

Vương Thống không nhịn được mà nói: “Sao có thể như vậy được, chuyện này không giống các cô nương mặc quần áo, nhìn người khác mặc y phục nào đẹp, bản thân cũng học hỏi mặc như vậy đâu.”

Diệp Thải Đường thuận miệng nói: “Bắt chước gây án cũng không hiếm thấy.”

Hạ Việt nói: “Muội nói cái gì?”

Diệp Thải Đường ngẫm nghĩ lời mình vừa nói, nàng lặp lại một lần: “Ta nói, bắt chước gây án cũng không hiếm thấy, ta nói không đúng sao?”

Về chuyện thông báo vụ án với bên ngoài như thế nào, thật ra vẫn có tranh luận, có một số vụ án không phải nói không rõ ràng, mà là không dám nói rõ ràng, lo sợ người có tâm bắt chước gây án.

“Bắt chước gây án thật sự không hiếm thấy.” Hạ Việt chậm rãi nói: “Chuyện ta cảm thấy kỳ là, ngoại trừ nghiệm thi, sao muội còn hiểu mấy chuyện này?”

“...” Diệp Thải Đường chỉ khựng một giây, nàng lập tức nói: “Cha dạy ta nghiệm thi, còn những thứ khác ta đều tự mình học, không phải đều có liên quan đến nhau à, ta không ngại bản thân nhiều tài nghệ, biết nhiều được nhiều mà.”

Diệp Thải Đường đã nói phục Lưu Sa và Vương Thống, nhìn xem một tiểu cô nương mười mấy tuổi, chăm chỉ học hỏi tiến bộ như thế nào. Bốn chữ bắt chước gây án, bọn họ chưa chắc tổng kết ra được.

Hạ Việt im lặng một chút: “Rất tốt, ta rất tán thưởng muội.”

“Cám ơn đại nhân.” Diệp Thải Đường lập tức nói: “Ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, thể hiện thật tốt.”

Phấn đấu khiến sự tán thưởng của đại nhân vật chất hóa, tăng tiền công mới là đạo lý cứng rắn, đạn bọc đường đều cút ra ngoài.

Hạ Việt cũng cười, rất tốt, hắn không sợ tăng tiền công, chỉ sợ thủ hạ là kẻ vô dụng.

Vương Thống nhìn dải lụa đen trong tay Diệp Thải Đường, thở dài: “Nếu hung thủ là hai người, vậy thì vụ án này càng phức tạp.”

Lưu Sa đầu óc sáng suốt nói: “Đại nhân, ta sẽ sắp xếp người đến hồ sen, cho dù nhổ sạch lá sen, rút cạn nước hồ, cũng phải tìm được dải lụa đen còn lại.”

Hạ Việt vui mừng gật đầu.

Lưu Sa chạy nhanh như chớp, Vương Thống nói: “Ta dẫn người đi tra Mạnh gia và Lư Ngoại Bắc, xem thử bọn có kẻ thù nào không.”

Vương Thống cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Bọn họ không thể thua Diệp Thải Đường được, còn muốn mặt mũi hay không.

Diệp Thải Đường nhìn Hạ Việt, vậy ta phải làm gì đây, một tháng hai lượng bạc, dù sao cũng phải làm gì đó, nếu không sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền.

Đột nhiên, Diệp Thải Đường nói: “Đúng rồi, đại nhân, có phải vụ án này còn có ẩn tình nào khác không? Cho nên Lục Phiến Môn mới tiếp nhận vụ án này nhanh như vậy?”

“Khả năng quan sát của muội thật sự rất nhạy bén.” Hạ Việt nói: “Thật ra trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự. Nếu ngươi đã gia nhập Lục Phiến Môn, lát nữa ta sẽ đưa ghi chép cho muội xem.”

Diệp Thải Đường hít sâu một hơi, còn muốn nói gì nữa, bị Hạ Việt cắt ngang.

“Muội về thu dọn đi.” Hạ Việt nói: “Buổi tối dọn sang đây, ta gọi người dọn phòng cho muội.”

Diệp Thải Đường ngạc nhiên: “Hôm nay chuyển vào luôn sao?”

Hạ Việt xoay người ra ngoài: “Còn muốn chọn ngày lành tháng tốt, tám người khiêng kiệu lớn khiêng muội đến đây nữa à?”

Diệp Thải Đường tuyệt đối không dám nhận, cho nên nàng nhanh nhẹn trở về nhà, nhanh nhẹn nói đại một lý do với Lâm mẫu, nhanh nhẹn cầm bọc đồ nhỏ của mình vào “ký túc xá nhân viên” Hạ Việt sắp xếp cho mình.

Mặc dù trông Hạ Việt không dễ ở chung cho lắm, nhưng hắn vẫn đối xử với thủ hạ khá tốt, Diệp Thải Đường một người một phòng, trong phòng có đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn tốt hơn nhà nàng một chút.

Thu dọn đồ đạc, Diệp Thải Đường đến thực đường ăn vội mấy miếng, trở về phòng rửa mặt, nàng cũng không nghỉ ngơi, mà lấy giấy trải ra trên bàn, lấy bút lông nghiên mực ra.

Lâm Linh vẫn còn nằm trong phòng chứa thi thể tối tăm lạnh như băng, hình ảnh Lâm mẫu khóc sưng mắt vẫn còn ở trong đầu, cho dù không vì hai lượng bạc, chỉ vì tình cảm tỷ muội, nàng cũng không thể không dốc sức.

Diệp Thải Đường viết một cái tên trên giấy, Lâm Linh, người bị hại, số một.

Nàng lại viết thêm vài từ nữa, người bị hại, số hai.

Hai người bị hại, nàng không biết gì về số hai, nhưng với hiểu biết của nàng về Lâm Linh, cô nương ngây thơ thuần phác này, phạm vị hoạt động cả đời chỉ ở xung quanh thôn Bạch Hạ, nếu nói nàng ấy có tranh cãi với người khác, thì chuyện đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng nếu nói thù hận đến mức muốn gϊếŧ nàng ấy, thì nàng thật sự nghĩ không ra.

Diệp Thải Đường lại chậm rãi viết ra tất cả những chuyện nàng biết, tất cả những người liên quan đến vụ án cho đến nay.