Chương 6

Lục Dận Nhiên cầm lấy áo choàng tắm ném về phía cô, áo nặng nề phủ lên đầu cô, lạnh lùng nói: "Mặc vào!"

Cô vừa phản ứng kịp thời vội vàng đem áo choàng tắm mặc vào che khuất thân thể đầy vết hôn của mình, tiếp đó không khí lại im lặng không có âm thanh nào, làm cô bất an đứng thẳng tắp, ngón tay quấn quýt cùng một chỗ sắp nặn thành bánh quai chèo luôn rồi.

Nhưng mà chỉ có một mình cô bất an, Lục Dận Nhiên thần thái tự nhiên đứng dậy thay quần áo trước mặt cô.

Cô đỏ mặt, xấu hổ đứng tại chỗ né tránh ánh mắt của anh, đầu sắp cúi xuống đất.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, cô nghiêng mắt nhìn qua thấy một người thanh niên mặc âu phục đi giày đang da nhìn thẳng, cung kính đem một túi nhỏ cùng một phần văn kiện đặt ở trên mặt bàn.

“Lục tổng, thứ ngài muốn đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừ.”

Lục Dận Nhiên đã thay xong quần áo đi ra, thanh niên kia lập tức rời đi biến mất khỏi đây, như là biết rõ trong phòng có thứ mà anh ta không thể quá phận tò mò nhìn vào, rất biết chừng mực.

“Lại đây.”

Giản Mạn dừng lại, cẩn thận tới gần, giống như học sinh tiểu học gặp giáo viên. Cắn môi thấp thỏm đứng trước mặt anh.

Lục Dận Nhiên ném văn kiện của thanh niên vừa mang tới qua chỗ cô, lời ít ý nhiều: "Ký tên.”

Cô sửng sốt, theo bản năng quét nội dung bên trên, đồng tử trong nháy mắt liền trừng lớn: "Không phải chứ? Anh, anh có ý gì vậy?"

Nếu như cô không nhìn lầm, đây là một phần thỏa thuận hôn nhân! Đọc xong nội dung dày đặc, cô choáng váng, chỉ nhìn thấy dòng chữ dễ thấy về việc cưới cô, được in đậm để thể hiện sự rõ ràng.

Lục Dận Nhiên hất cằm, giọng điệu lạnh lùng lại mang theo vẻ chán ghét: "Nghĩa đen.”

Giản Mạn giờ phút này cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, không biết nên vui hay nên buồn.

Năm đó, cô cầu mà không được, muốn làm bạn gái của anh. Mà anh cũng không thèm nhìn cô một cái, luôn khinh thường đối với cô. Bảy năm sau, ngoài ý muốn một lần lên giường, anh lại nói muốn cưới cô?

Nhưng chuyện tối hôm qua nghiên cứu kỹ, anh hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ, dù sao cũng là cô chủ động trước, mà anh căn bản là người bị động, tuy rằng sau đó rõ ràng rối loạn.

Hơn nữa, không phải đã có người mình thích rồi sao?

Thật lâu sau, cuối cùng Giản Mạn cũng tìm lại được giọng nói khô khốc của mình: "Em đã nói rồi, tối qua chỉ là ngoài ý muốn, em không cần anh phụ trách.”

Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên mở miệng: "Nếu như, tôi lại càng muốn thì sao?”

Giản Mạn trong nháy mắt như thấy được sự cố chấp và kiên trì trong đáy mắt anh, lạnh lùng ngang ngược.

Lòng cô rất rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn nói không suy nghĩ, hô hấp cũng nặng lên: "Tôi nói tất cả đều không cần, tôi không cần anh phụ trách, tôi cũng không thích anh!"

Bảy năm, vô số ngày đêm, anh tựa như tâm ma gặm nhấm trái tim cô, để cho cô tỉnh táo trong đau đớn, lúc trước yêu đương cuồng nhiệt với anh, thật buồn cười biết bao.

Nước mắt sắp tràn mi, Giản Mạn xoay người muốn chạy, khuỷu tay lại bị người từ phía sau phút chốc bắt được, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, lực đạo cực mạnh, đau đến sắc mặt cô trắng bệch.

“Anh buông ra!”

“Lên giường rồi, tôi Lục Dận Nhiên đây phải chịu trách nhiệm!”

Sắc mặt của anh khó coi đến cực điểm, ngữ khí cũng sắc bén âm ngoan, trong phẫn nộ lại mang theo chán ghét nào đó.

Thấy cô quật cường không có động tác gì, Lục Dận Nhiên nhíu mày, đột nhiên cầm ngón tay cô lên, nhét bút máy vào trong tay cô, bàn tay lớn bọc lấy tay cô, mạnh mẽ mang cô ký tên.

Khi anh mạnh mẽ nắm tay cô ký hai chữ "Giản Mạn", cuối cùng cô cũng nhận ra thì ra anh nhớ cô, dường như đã xúc động đến một điểm nào đó, cô đột nhiên rơi nước mắt.