Chương 7

Lục Dận Nhiên đi rồi, để lại cho cô một tấm danh thϊếp trên bàn. Đây là phương thức liên lạc của anh, sau đó lạnh lùng chán ghét đến mức cực điểm rời đi, không nhìn loại phụ nữ leo lên giường lung tung như cô thêm một lần nữa.

Giản Mạn ngồi chồm hổm trên mặt đất đần độn, đầu nặng như ngàn vàng. Cuối cùng trước khi đi cô vẫn vươn tay cất giữ quý trọng và nhớ nhung tấm thẻ mỏng manh kia bỏ vào trong túi xách của mình.

Trở lại phòng khách sạn nhỏ của mình, vừa mới vào cửa, trợ lý Ngô Mộng Linh liền giương lên khuôn mặt mong chờ tươi cười nghênh đón: "Thế nào thế nào, Mạn Mạn, Lâm Vĩ đáp ứng sẽ đem nhân vật nữ bốn cho em chứ?"

Giản Mạn vừa nhìn thấy cô những tình tiết hôm qua hiện lên trong đầu.

Chai nước đó......

Cô nhìn khuôn mặt trẻ tuổi sớm chiều ở chung nhiều năm ở trước mắt. Một giây sau, cô liền giơ tay hung hăng tát cô ta một bạt tai.

“Chát!" Một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đặc biệt vang dội chói tai.

Ngô Mộng Linh không kịp đề phòng bị ăn một bạt tai, không dám tin trừng mắt nhìn Giản Mạn: "Em điên rồi sao? Tại sao em lại đánh chị!?”

“Tại sao lại đánh chị?" Giản Mạn cười lạnh một tiếng "Chị làm trợ lý của tôi, tôi đối xử với chị như thế nào? Chị để tay lên ngực tự hỏi xem. Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy? Bỏ thuốc tôi, tôi không hề phòng bị chị, sau khi đi lên trong phòng chỉ có một Lâm Vĩ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi!”

“Giản Mạn xuất đạo đã bao nhiêu năm, công ty không nâng đỡ em! Không có tài nguyên! Tất cả cảnh diễn của em đều là trợ lý này giúp em tranh thủ được! Em không quyền không thế không bối cảnh, không quy tắc ngầm, làm sao lấy được nhân vật này! Lâm Vĩ nói chỉ cần em ở bên ông ta một buổi tối thôi ông ta sẽ đem nữ bốn cho em!"

Cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Giản Mạn lại nghe hiểu, thì ra nói khác là cô ta đã có âm mưu ngay từ đầu. Ngô Mộng Linh căn bản không biết rằng sở dĩ cô tới Bắc Kinh thử vai, tất cả đều là đạo diễn tự mình mời, vai nữ bốn tám chín phần mười chính là của cô rồi, tỷ lệ thắng đã là cực cao. Nhưng trợ lý của cô vẫn tự chủ trương đưa cô vào một hình thức giao dịch bẩn thỉu như quy tắc ngầm.

Có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần sau. Bơi vì Ngô Mộng Linh có lẽ nhân vật này có lẽ tiêu tan rồi.

Giản Mạn mệt mỏi xoa mi tâm: "Chị đi đi.”

“Em có ý gì?”

“Ngô Mộng Linh, chị chính thức bị tôi đuổi việc”.

Ngô Mộng Linh vừa nghe xong trong lòng lập tức liền luống cuống, bước lên phía trước cầm tay của cô, mềm giọng nói: "Mạn Mạn, chị biết ngươi tâm cao khí ngạo, băng thanh ngọc khiết, nhưng là nơi này là thủ đô, em cần có hậu thuẫn, em hiểu không?”

Giản Mạn đẩy tay cô ta ra, đáy mắt trào phúng: "Không, Mộng Linh, chị chỉ là đang giúp chính bản thân chị mà thôi. Tôi biết tại sao chị lại vội vàng muốn nâng đỡ tôi, chính là vì một ngày nào đó có thể lên làm hình ảnh người đại diện là chị trở nên nổi bật. Phần tâm tư này của chị toi hiểu, nhưng chị ngàn vạn lần không nên dùng thủ đoạn như vậy lợi dụng tôi! Chị hiểu không?"

Ngô Mộng Linh thấy thái độ kiên quyết của cô, híp mắt lại: "Mạn Mạn, em nghiêm túc?”

Giản Mạn mặt mày bình tĩnh: "Nghiêm túc.”

“Chị ngược lại là muốn nhìn xem, không có chị thì em có thể ở giới giải trí đi này được bao lâu. Mạn Mạn, chị sẽ chờ cái ngày em đến cầu xin chị trở về!"

Ngô Mộng Linh hừ lạnh một tiếng, thu dọn hành lý của mình rồi xách vali đi cũng không thèm quay đầu, lại đập cửa rời đi.