Chương 8

Giản Mạn nặng nề thở dài, đột nhiên mềm nhũn người ngã xuống chiếc giường mềm mại. Xảy ra nhiều chuyện liên tục như vậy làm cô tâm phiền ý loạn, cuối cùng do dự một hồi lâu cô mở QQ ra gửi tin nhắn cho tài khoản không tên không có avatar trạng thái màu xám trắng.

[Có ở đây không?]

[Ừ.]

Đối phương quả nhiên đang online, rất nhanh đã có hồi âm, biểu tượng vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên.

Hiện tại là thời đại chơi wechat, nhưng Giản Mạn cũng không thường chơi wechat mà ngược lại cô vẫn giữ lại những phần mềm xã giao khi đi học.

Cái tài khoản này, Giản Mạn cũng không biết đối phương là ai, bảy năm trước không hiểu sao lại xuất hiện trong danh sách bạn tốt của cô. Cô chủ động hỏi là ai, anh ấy liền im lặng, tính tình có chút không có thái độ gì.

Sau đó thường xuyên tán gẫu thì bọn họ liền quen.

Trong bảy năm này, Giản Mạn có tâm sự tâm hay quần què gì đều sẽ tìm anh ấy nói hết ra. Anh ấy là một người lắng nghe tốt, lắng nghe cẩn thận từng lời phàn nàn của cô, mặc dù đôi khi anh ấy không trả lời nhưng cô biết anh ấy có ở đó.

Rõ ràng chưa từng gặp mặt nhưng cô lại có một loại cảm giác tín nhiệm khó hiểu với anh ấy. Giống như tất cả phiền lòng, chỉ cần tìm anh ấy tựa như tất cả phiền não đều được ném vào biển rộng, tan thành mây khói.

Có lẽ đây chính là mị lực của internet, có thể không cần phòng bị với bạn qua mạng.

Anh ấy chưa bao giờ chịu tiết lộ tên của mình, Giản Mạn gọi anh ấy là Bạch Không tiên sinh.

[Bạch Không tiên sinh, hôm nay tôi gặp người kia.]

Đợi một lát, đầu dây bên kia không trả lời, cô cho rằng anh ấy đã quên nên liền đánh vài hàng giải thích: [Chính là bảy năm trước, tôi có đề cập với anh một lần, đối tượng tôi thầm mến thời trung học, hôm nay tôi lại gặp anh ấy.]

Có một đoạn thời gian, nửa đêm cô luôn mơ thấy Lục Dận Nhiên điên cuồng tìm cô, giống như bị ma ám, muốn quay về thành phố A lén nhìn anh một cái. Sau đó cô vẫn cố gắng ngăn chặn suy nghĩ điên cuồng này, liền lên mạng thổ lộ thống khổ với Bạch Không tiên sinh, có nhắc tới Lục Dận Nhiên một lần.

Nếu không phải đoạn thời gian đó quá khổ, cô thật ra cũng không muốn đem đoạn tình yêu đau tận tâm can này thổ lộ hết với người khác, giống như là tự mình lại vạch trần vết sẹo đau đớn một lần nữa.

Có lẽ hình như cũng chính là từ ngày hôm đó cô với Bạch Không tiên sinh nhắc tới Lục Dận lần đó. Sau này cô với Bạch Không tiên sinh mới bắt đầu chậm rãi liên lạc qua lại.

[Ồ, sau đó thì sao?]

Đây là lần đầu tiên Bạch Không tiên sinh chủ động hóng chuyện, Giản Mạn gãi gãi đầu, tất nhiên là không thể ăn ngay nói thật với anh ấy, dù sao chuyện lên giường gì gì đó quá xấu hổ.

Hơn nữa, còn bị ép ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân......

[Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn… Ừm, sau đó liền gặp được, không kịp đề phòng, đến bây giờ tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, giống như nằm mơ vậy.]

Đối phương trầm mặc một hồi sau đó gõ vài chữ: [Cô còn nhớ anh ta không?]