Quyển 1 - Chương 19

Quản gia thẹn quá hóa giận, đưa mắt ra hiệu cho người hầu đứng kế bên.

Người hầu mờ mịt gật đầu, sau đó tiến lên một bước, đá vào đầu gối của Khúc Phong Miên.

Hành động xảy ra quá đột ngột làm nam nhân lảo đảo một chút.

Người nọ đá rất mạnh, nếu không phải do hắn có võ công cao cường thì sợ là đã quỳ rạp xuống đất rồi, xương chân cũng sẽ bị tổn thương không nhẹ.

Người này cố ý!

Khúc Phong Miên hung ác nhìn về phía quản gia, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một người chết.

Cố Trữ nóng nảy, xông lên ngăn cản trước mặt Khúc Phong Miên, nhìn chằm chằm vào tên quản gia độc ác.

Trong tiểu thuyết, Cố gia sẽ bị lật đổ, ngoại trừ nguyên chủ thì tên quản gia này cũng chiếm vai trò rất quan trọng.

Khi Cố gia chuẩn bị trốn chạy, hắn đã thông đồng với quan phủ, dùng toàn bộ tánh mạng của người Cố gia để đổi lấy mạng sống cho mình.

Thật ra Cố Trữ cũng không muốn can thiệp, chỉ cần tìm một cái cớ đem người này đuổi đi là được nhưng bây giờ hắn ta lại ra tay với nam chủ nên cậu không thể đứng yên được.

“Thiếu gia, xin ngài tránh ra!”

Quản gia nói một cách khách sáo, nhưng giọng điệu và thần thái lại không có chút tôn trọng nào.

Dù sao trong phủ này cha Cố vẫn là chủ, một khi ông đã ra lệnh thì một tiểu thiếu gia bị nuông chiều như Cố Trữ cũng không thể làm gì.

“Không!” Cố Trữ nói với giọng nức nở, vẫn không chịu tránh ra.

Khúc Phong Miên nhìn thiếu niên đang chắn trước mặt mình bằng ánh mắt phức tạp, rõ ràng đã sợ đến chân tay run rẩy nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, điều này khiến trái tim hắn mềm nhũn.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người bảo vệ hắn.

Cố Trữ cố mím môi, cố gắng không khóc, đột nhiên tay bị nhéo một cái.

Thiếu niên quay đầu, đôi mắt ngập nước nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của nam nhân.

“Sao… Làm sao vậy?”

Khúc Phong Miên thở dài, thiếu niên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, còn có một chút sợ hãi.

Hắn bỗng thấy hối hận vì hành động lúc trước của mình, không nên doạ đối phương như vậy.

“Không khóc, ngoan!”

Cố Trữ hít hít cái mũi, thấy nam nhân lùi lại một bước, nửa quỳ xuống trước mặt mình, trong ánh mắt có một tia đau lòng.

Chỉ có Khúc Phong Miên biết, cái quỳ này không phải là nghe theo mệnh lệnh của cha Cố mà là vì tiểu thiếu gia trước mặt này.

“Ngươi…” Cố Trữ không dám tin, siết chặt ống tay áo.

Một người kiêu ngạo như nam chủ vậy mà lại chịu quỳ xuống.

“Thất Thất, xong đời rồi! Nhiệm vụ của ta sắp thất bại rồi!”

Cố Trữ khóc không ra nước mắt, “Nam chủ nhất định sẽ gϊếŧ chết cả nhà ta.”

Thất Thất lại rất bình tĩnh, một chút cũng không lo lắng: “Ký chủ không cần lo lắng, vừa nãy độ hảo cảm của nam chủ đối với ngài đã tăng thêm 15% a.”

“Bây giờ đã là 25%.”