Chương 46

Điền Hạo sợ thì có sợ, nhưng thật sự hắn không thể để Kỷ Hoằng Tu một mình.

Đôi môi mỏng của Kỷ Hoằng Tu mím lại, cười soái khí, cảm thấy Điền Hạo thật đúng là người bạn tốt.

“Không cần, việc này cậu đi cùng tôi cũng vô ích. Hôm qua tôi thật sự không đúng, nếu không phải do tôi đã giữ cậu lại...”

Điền Hạo ngắt lời anh: "Anh nói cái gì vậy chứ, chúng ta là anh em nối khố cùng nhau lớn lên..."

Trong lúc đang trò chuyện, Cổ Sơ Tình đã bò ra từ hầm phía dưới phòng phía tây, trên tay cô còn đang ôm hai cái hũ đất sứ giống như dùng để làm kim chi.

“Giúp tôi một chút, đặt hai cái hũ này lên bàn thờ.”

Cổ Sơ Tình đặt hai chiếc bình xuống đất, đi ra khỏi hầm, sau đó cô chấp hai ngón tay lại chỉ vào lối ra của hầm.

Cũng không biết cô làm gì lên đó. Chỉ bằng một cái vung tay ngẫu nhiên, cửa hầm đã bị đóng kín, thậm chí không thể tìm thấy một khe hở nào.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô bước ra khỏi đó thì không ai có thể đoán được ở đó có một căn hầm.

Kỷ Hoằng Tu bưng chiếc bình đến trước bàn thờ lắc lắc, thấy bên trong trống không, tò mò hỏi: “Cái bình này của cô là cái gì thế?”

Cổ Sơ Tình khóa cửa hầm, phủi phủi tay: "Giả làm quỷ."

“...”

Con mắt Kỷ Hoằng Tu hơi run lên, nhanh chóng thu hồi bàn tay đang đặt trên lọ.

... Giả quỷ?

Kỷ Hoằng Tu nuốt nước bọt, cười khan và lùi lại hai bước.

Nhìn thấy hai người đều sợ hãi, Cổ Sơ Tình nhướng mày cười nói: "Những thứ ma quỷ này, các người càng sợ, bọn họ càng tìm đến. Đối với người có lá gan lớn, ma quỷ bình thường không dám đến gần."

Sắc mặt Kỷ Hoằng Tu vặn vẹo: "Nhưng đó là quỷ!"

Cổ Sơ Tình cười: "Quỷ thì thế nào? Không phải tối qua anh đã đuổi đánh quỷ rồi sao?"

Kỷ Hoằng Tu không nói nên lời!

Đó là vì anh đã bị hù dọa đến cực độ, lại thấy một mình cô đối phó với thứ kỳ quái đó. Nếu không gặp phải thì cũng chẳng sao, nhưng đã gặp rồi, dù có nhát đến đâu cũng không thể trốn sau lưng một cô gái được chứ.

Kỷ Hoằng Tu do dự một lát, hỏi: "Đêm nay sẽ có quỷ nữa tới sao?"

Cổ Sơ Tình đi tới bên bàn thờ, nhặt mảnh vải trên bàn lau bình đất, nói không rõ ý tứ: "Kẻ đến không chắc đã là quỷ."

Những chiếc bình Cổ Sơ Tình lấy ra từ trong hầm đều là những chiếc bình cô đã tu luyện trong thời gian rảnh rỗi nhiều năm qua để chuẩn bị cho những tai họa về sau.

Ai bảo cô là miếng thịt Đường Tăng quyến rũ chứ!

Thịt của Đường Tăng thơm đến nỗi không chỉ lệ quỷ muốn có cô, đôi khi ngay cả quỷ tốt cũng không nhịn được cám dỗ mà muốn cắn cô một miếng. Khi gặp phải những con quỷ như vậy, nếu gϊếŧ chúng sẽ rất gặp tổn thất rất lớn, vì vậy Cổ Sơ Tình chỉ đơn giản là làm một số chiếc bình để chứa chúng.

Nhà họ Cổ từ lâu đã ở trong ngũ bất tam khuyết, bây giờ số mệnh lại ở mức thấp nhất từ trước đến nay, nếu không cẩn thận, nhà họ Cổ sẽ bị diệt môn.

Vì vậy, trừ khi có biến cố gì to lớn, nếu không bình thường Cổ Sơ Tình sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì.

Không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nên cô lấy ra hai cái bình ra để sẵn để cho đến lúc đó khỏi phải luống cuống tay chân.

Kỷ Hoằng Tu kinh hãi: "Không phải quỷ... Chẳng lẽ vẫn là quái vật ư?"

"Ai biết được?" Trên mặt Cổ Sơ Tình lộ ra vẻ thản nhiên, ngước mắt khinh thường nhìn lên bầu trời.