Chương 47

Ai biết được ông trời sẽ sắp đặt điều gì vào ban đêm chứ?

Chỉ biết là sẽ có chuyện không hay với cô.

Điền Hạo nhún vai: “Trên đời thật sự có quái vật sao?”

"Đến quỷ còn xuất hiện, quái vật thì có gì kỳ lạ." Tam quan của Kỷ Hoằng Tu đã bị đập nát thành từng mảnh từ ba tháng trước, sau đêm qua, anh đã từ bỏ việc nhặt nó lên.

“Sắp đến giờ rồi!” Cổ Sơ Tình ngẩng đầu nhìn trời, quay mặt đi: “Điền Hạo, lại đây.”

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Điền Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, bối rối đi tới trước mặt Cổ Sơ Tình.

Trong mắt Cổ Sơ Tình tràn đầy ý cười. Cô giơ tay lên, chỉ về phía giữa trán của Điền Hạo.

Một luồng nhiệt bắn ra từ ngón tay của cô, xuyên vào trán Điền Hạo.

Đôi mắt của Điền Hạo lồi ra, hắn cảm thấy bối rối khi cúi xuống. Khi nhận ra có điều gì đó không ổn, trước mắt của hắn đã tối sầm và cơ thể hắn đột nhiên ngã xuống.

Kỷ Hoằng Tu đứng ở bên cạnh trợn to mắt, nhanh chóng đỡ lấy Điền Hạo đang ngã xuống.

"..."

Kỷ Hoằng Tu nhìn Cổ Sơ Tình một cách kỳ quái, thắc mắc tại sao cô lại đột nhiên tấn công Điền Hạo.

Cổ Sơ Tình thu tay lại, cười giải thích: “Đêm qua anh ta bị dọa sợ, ba hồn không ổn định, đêm nay nếu anh ta lại sợ hãi thì linh hồn có thể sẽ rời khỏi cơ thể, như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái. Trước tiên anh đưa anh ta về phòng, tối nay để anh ta ngủ ngon, ngày mai sẽ ổn thôi."

Kỷ Hoằng Tu căng thẳng nói "Ồ" một tiếng, cúi đầu liếc nhìn Điền Hạo đã ngất đi. Anh ôm hắn trở về phòng.

Cổ Sơ Tình tranh thủ lúc Kỷ Hoằng Tu trở về phòng, lấy ba cây nhang ở trên bàn thờ dâng lên tổ tiên nhà họ Cổ ra. Cô thở dài trong lòng, không biết đêm nay rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô hy vọng ông trời sẽ không đi quá xa, nếu không...

Kỷ Hoằng Tu thả Điền Hạo xuống, đi ra khỏi phòng phía tây.

Cổ Sơ Tình bỏ hương vào lư hương, lấy chiếc khăn trên bàn thờ lau tay, nở nụ cười trêu chọc: "Còn anh thì sao, có muốn ngủ cùng bạn mình đến sáng không?"

Kỷ Hoằng Tu do dự một lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi ở lại giúp cô!"

Cô gái trước mặt tuy hung dữ nhưng dù sao cũng chỉ là phận con gái, lại còn là một cô gái nhỏ tuổi hơn anh, để cô một mình đối mặt với nguy hiểm, anh cảm thấy có chút không hợp lý.

Cơ thể của anh có dương khí mạnh, Cổ Sơ Tình và Chu đại sư đều nói anh không cần sợ quỷ thần. Nếu ở lại, anh sẽ không gây ra rắc rối gì, đến lúc đó không chừng có thể giúp cô một tay.

"Được rồi, anh có thể ở lại!"

Đôi mắt đẹp của Cổ Sơ Tình hơi sáng lên, nụ cười trong mắt càng tươi sáng hơn. Cô đưa tay ra ném thanh kiếm gỗ đào trên bệ kiếm cho Kỷ Hoằng Tu: “Hãy cầm lấy thanh kiếm này, nếu ban đêm có đánh nhau, cứ cầm thanh kiếm gỗ đào này mà chém.”

Anh chàng này tuy là một người nhút nhát nhưng nhân cách lại khá tốt. Dù anh có ý muốn giúp nhưng cô cũng không thể để anh xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, có anh ở đây cũng có thể xua đuổi phần lớn tà ma cho cô!

Với thân hình của anh, đừng nói ma quỷ kiêng sợ, ngay cả cương thi lão tổ của nhà họ Cổ cũng phải sợ anh.

Quả thực thanh kiếm này chính là vũ khí tốt nhất để phòng cháy, phòng trộm, phòng yêu ma.

Kỷ Hoằng Tu bắt lấy thanh kiếm gỗ đào trong tay, làm vài động tác, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Thanh kiếm này cô đưa cho tôi, vậy cô dùng cái gì?”