Chương 17

Buổi chiều yên tĩnh, ta an nhàn nửa nằm ở ghế Quý Phi, một tay chống đỡ lấy đầu mình, một tay vịn eo người nọ nằm ở bên cạnh thân thể ta, rất sợ trong lúc ngủ mơ nàng không cẩn thận xoay người rớt xuống.

Nhìn khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của nàng, lòng ta mới có thể bình tĩnh trở lại. Thẳng người lên, dùng ngón tay vén những sợi tóc tán loạn của nàng đi vòng qua sau tai. Nàng tựa hồ cảm thấy ngón tay của ta lạnh, hừ nhẹ một tiếng.

Ta cuống quýt thu tay về. Sau đó lại lẳng lặng nhìn nàng một hồi. Mới chậm rãi cúi người, ở trên trán của nàng hôn một cái.

Từ sau khi Giang đại phu không chịu trị liệu cho nàng, ta lại lần nữa tìm thật nhiều đại phu, tuy là tìm đủ mọi phương pháp, thế nhưng bệnh của Phụ vương và Ngư Hàn thì chậm chạp không có tiến triển gì.

Nhưng không biết có phải Ngư Hàn được chăm sóc rất tốt hay không, hiện tại đã không dễ dàng nổi điên. Chính là còn đem mình làm tiểu hài tử. Chuyện trước kia cái gì đều không nhớ ra được. Ta cũng hiểu được đoạn thời gian đó không nhớ lại thì tốt hơn. Cho nên càng không thể đem Ngư Hàn giao cho Tần Dạ, bởi vì trong ký ức Tần Dạ hắn đóng vai nhân vật trọng yếu, nếu như Tần Dạ vừa đến, không khó cam đoan Ngư Hàn sẽ bị kí©h thí©ɧ hay không.

Không biết cuộc sống như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu, ta chỉ biết là bây giờ ta đã không thể quay về, vì không giao nàng ra, ta thậm chí liên hợp đại ca cùng nhau đối phó Tần Dạ.

Ta không thể thua, một khi thua ta liền mất đi nàng. Cái gì ta cũng có thể mất đi, nhưng không thể mất đi nàng.

"Ngươi biết không? Ta rất thích nhìn ngươi cười. Chán ghét nhìn thấy ngươi khóc. Bởi vì chỉ có ngươi cười, ta mới có động lực đi đối phó người muốn cướp ngươi đi. Cho nên Ngư Hàn, xin ngươi vẫn luôn cười như vậy nhé. Được không?" Ta tới gần lỗ tai của nàng nói nhỏ. Biết rõ nàng đang ngủ không nghe được. Nhưng ta vẫn muốn nói.

Hiện tại mỗi khi nhìn nàng nhiều thêm một lần, ta đều cảm thấy là lão Thiên đối với ta ban ân. Bởi vì ta không biết, ta còn có thể sống bao lâu. (T.T)

"Hảo Ninh." Nàng tỉnh, ở lúc ta chưa rời khỏi lỗ tai của nàng nghiêng đầu qua, cánh môi mềm mại không cẩn thận hôn lên môi ta. Có lẽ nàng đang ngủ ý thức mông lung, cho nên sẽ không di chuyển. Ta cũng không có di chuyển. Thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Thì ra cảm giác hôn nàng tốt đẹp như thế. Khiến người ta không muốn buông ra. Ta mới vừa vươn tay muốn hôn sâu hơn, nàng đã lập tức nghiêng đầu. Dùng tay áo đem che mặt mình. Không cho ta xem.

"Ngươi..... Đi ra....." Nàng một tay lắc lắc, muốn ta thả ra. Ta cười cười, ngồi vào bên chân của nàng, "Này….Ta đi rồi…." Ta cố ý lừa gạt nàng. Thật ra thì đã sớm chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận nàng lao vào trong lòng của ta.

Quả nhiên, nàng lập tức nhảy lên, ôm lấy thân thể của ta, làm nũng nói. "Đừng.....Ta sẽ sợ......"

"Tốt..... Ta đây không đi..... Có thể đi sao được....." Vỗ vỗ sau lưng nàng, ta đi vòng qua phía sau nàng, để cho nàng có thể nằm trong ngực của ta, "Ngày hôm nay ta cùng ngươi ngủ được không?"

Nàng gật đầu, ôm cổ của ta, tại trên má hôn một cái thật kêu. Cao hứng nói "Được......"

"Ngư Hàn, nói cho ta biết, trước đây có người đã từng ôm ngươi ngủ như vậy không?" Ta vừa nghĩ tới có người từng thân mật ôm nàng như vậy, liền khổ sở.

"Không có." Nàng cầm lấy ngọc bội ta vẫn mang theo người ở trong tay lúc ẩn lúc hiện. Ta kề sát mặt của nàng. Lại nghĩ tới một vấn đề muốn hỏi, "Hàn. Ngươi có từng thích ta không?" Ta chỉ gọi nàng một chữ cuối cùng. Ta sợ nghe được câu trả lời của nàng. Nhưng lại vừa muốn nghe nàng trả lời. Tâm lý cứ mâu thuẫn như vậy.

"Thích.... Rất thích...... Hàn Nhi thích nhất, chính là Ninh Nhi. " Nàng nằm trong ngực của ta, như trước vẫn còn lấy đồ đạc của mình chơi. Thế nhưng miệng nói lời, lại làm cho ta giống như bị sấm sét đánh xuống.

Nàng nói cái gì? Nàng yêu thích ta? Lời nói của một đứa ngốc nói ra, có thể tin sao?

Thế nhưng mà, ta có lẽ cũng là một đứa ngốc. Ngây ngốc thích một nữ nhân điên. Thậm chí vì nàng, không tiếc thiên hạ đại loạn.

Ta cũng không biết mình rốt cuộc thích cái gì ở nàng, chỉ nhận định, ta muốn thấy được nàng cười, không muốn nàng khổ sở, ta muốn nàng ở bên cạnh ta sống vui vẻ. Không muốn nàng ủy thân ở phía dưới nam nhân.

Nam nhân có thể cho, ta cũng có thể cho. Mặc dù không có thể làm cho nàng sinh con dưỡng cái, thế nhưng đại ca của ta đã có con nối dõi, Vân gia đã có hậu duệ, ta không cần phải lo lắng.

"Mặc kệ ngươi nói có phải thật vậy hay không, ta đều tin tưởng." Ta hung hăng ôm lấy nàng, muốn thân thể của nàng cùng ta gần thêm một chút nữa, gần thêm một chút nữa.

Nếu như có thể như vậy dung hợp vào một chỗ, không xa rời nhau thì tốt biết bao.

"Đau....." Nàng kêu.

Ta không thể làm gì khác hơn là buông tay ra. Nhưng vẫn như cũ quyến luyến lấy nhiệt độ cơ thể nàng. Dựa vào thân thể của nàng thật lâu không muốn buông ra.

Nếu như ngày chia lìa đó tới quá sớm, để ta lúc này có thể chuyên tâm đem ngươi khắc dưới đáy lòng.

Có lẽ nhiều lời hơn nữa ta và ngươi đều sẽ không nói ra miệng. Nhưng xin trời xanh mặt đất làm chứng, ta đối với ngươi, so với bất kỳ người đàn ông nào đều thật tình.

Nếu như chỉ có thể dùng tình yêu nam nữ để cân nhắc chút tình cảm này. Ta có thể không chút do dự nói cho ngươi biết.

"Trầm Ngư Hàn, ta thích nàng. Mặc kệ nàng là nam hay nữ, ta đều nhận định nàng."

**********

Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi em.

Tự dưng thấy giống giống câu này quá.