Chương 18

Chuyện Tề vương bị hại mà chết làm cho quân tâm bắt đầu tan rã. Ta nỗ lực tìm ra người gϊếŧ chết tiểu Tề vương, cảm giác phỏng chừng có thể có người nhiễu loạn việc điều tra của ta. Trong lúc nhất thời, cái gì cũng không tra được.

Đại ca cũng bởi vì chiến sự chưa định mà lòng nóng như lửa đốt. Bản tính của hắn thiện lương, căn bản không thích sát sinh, lần này ta tận lực khuyên hắn, cũng chỉ là muốn giúp hắn hoàn thành một cái tâm nguyện, làm cho thiên hạ yên ổn, không tiếp tục diễn ra chiến tranh.

Chỉ tiếc đại ca hữu dũng vô mưu, mà trong lòng lại có quá nhiều lo lắng, luôn luôn không quả quyết.

Ta cho tới bây giờ mới chính thức thật sự hiểu vì sao Phụ vương phải đối với chúng ta tàn nhẫn như vậy. Chính như hắn nói, người có quá nhiều lo lắng ràng buộc trên chiến trường nhất định sẽ không thua.

"Đại ca….Bây giờ Tề vương đã không còn rồi. Chúng ta muốn đem quân Tề hợp lại với quân ta, nhưng trong đó có vài người ngoan cố không nghe lời, không biết đại ca có biện pháp gì." Ta ngồi trong sảnh, nhìn đại ca ngồi ghế trên một thân nhung trang, tuy vô cùng oai hùng, nhưng cái khuôn mặt kia, nhìn một cái cũng biết thuộc về người đọc sách nhã nhặn nhu nhược.

"Để cho bọn họ đi về nhà. Mỗi người phát mấy lượng bạc. Muốn đi đâu thì đi. Cái nơi chiến loạn này, không nên ở lâu." Đại ca than thở nói. Tựa hồ đang vì cái chết của Tề vương mà thương tâm.

"Đại ca......" Ta trầm giọng nói. Bây giờ nơi nào còn có tiền nhàn rỗi cấp cho bọn họ. Lúc trước người đã không đủ, lại thả người đi, làm như vậy không phải để cho mình thua sao?

"Ai….Tiểu muội, ngươi cũng đừng nói là được rồi. Ta biết ngươi cũng nóng ruột. Thế nhưng ta thực sự không muốn tái khởi tranh chấp gì, không bằng chúng ta phái người cùng Tần Dạ hoà đàm. Còn thiên hạ thái bình! Đại ca sờ sờ tay áo trái trống rỗng của mình. Lại than thở ngồi dậy.

Nếu như một người nam nhân làm quân chủ, sớm muộn có một ngày hắn sẽ bị người ám sát bỏ mình. Quả thực là tại đoạn con đường của mình. Hủy uy phong của chính mình. Mà ngay cả ta cũng tức giận, tại sao có thể có người ca ca vô dụng như vậy.

"Đại ca. Tần Dạ xưng bá ý đồ rất rõ ràng, không phải ngươi nghĩ hoà đàm thì có thể hoà đàm. Hơn nữa hắn đối với Phụ vương hận thấu xương, lại muốn cường đoạt phụ nữ đàng hoàng. Ngươi hiếu thuận như vậy, có thể nhìn Phụ vương bị tiểu tử Tần Dạ kia chém gϊếŧ ở dưới ngựa sao?"

Ta thật không biết đại ca có phải đánh trận đến choáng váng hay không. Cứ ủ rũ như thế. Tuy binh tướng không nhiều lắm. Thế nhưng muốn thắng, không phải là không có biện pháp.

"Tiểu muội. Ta không muốn đánh nhau. Xem qua nhiều phen đổ máu sát sanh, ta vốn căn bản không muốn lại thấy có người chết. Hắn muốn Trầm cô nương thì ngươi đem Trầm cô nương đưa cho hắn. Hắn thích Trầm cô nương, nhất định sẽ không để cho Trầm cô nương có chuyện gì." Đại ca khích lệ ta. Lấy khôi giáp trên đầu xuống.

"Đại ca, ta nói qua với ngươi, Tần Dạ nếu như có được Ngư Hàn, ngươi và ta sẽ chỉ chết thảm hại hơn mà thôi. Bây giờ có Ngư Hàn ở đây, hắn còn không dám hạ lệnh toàn quân công thành, chính là sợ ngộ thương Ngư Hàn. Ngươi lẽ nào không có nghe Tần Dạ phát ra hiệu lệnh. Thề diệt Vân thị nhất tộc sao?" Ta thật ra ngược lại ôn hòa nhã nhặn nói với hắn. Ngược lại ta biết hắn cũng không nhúc nhích được ta. Cũng không dám động vào Ngư Hàn.

"Ai....Lẽ nào không thể không đánh sao?" Đại ca vỗ bàn một cái, khôi giáp rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.

"Bởi vì Tần Dạ, Phụ vương ôm bệnh, Đại ca ngươi thiếu một cánh tay. Nhị ca tung tích không rõ, Tam ca tự sát. Những thứ này, đều là bởi vì Tần Dạ, lẽ nào những thứ này, cũng không thể câu dẫn ra sự thù hận của ngươi sao? Ngươi thương hại thế nhân, vì bọn họ suy nghĩ, ngươi làm sao lại chưa từng nghĩ qua Vân gia? Lẽ nào những người Vân gia chết đi đều là đáng chết sao? Ngươi không muốn vì huynh đệ của ngươi báo thù sao?"

"Thế nhưng mà lại chiến tranh, người chết thêm nữa...." Đại ca tranh luận lại.

"Đã chết nhiều người như vậy, ngươi bây giờ buông tha, vậy những người chết trước kia lại coi là cái gì?" Ta tỉnh táo nhắc nhở hắn.

Hai người đang chuẩn bị có một phen thần thương khẩu chiến, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã có người tới thông báo "Lão gia tử muốn gặp hai vị đại nhân."

Ta cùng với đại ca nhìn nhau, phụ vương tìm chúng ta? Có thể có chuyện gì?