Chương 13: Khi tình yêu gần kề (2)

Trước khi đưa Hứa Đông Nhược về nhà, Trịnh Bất Phàm đã gọi điện và cho quản gia thu dọn phòng, về đến nhà thì ngay lập tức dắt cô lên lầu hai

Thang máy đang lên, Hứa Đông Nhược tò mò hỏi:

"Anh ở đây một mình à?”

Trịnh Bất Phàm đáp:

“Còn có quản gia và bảo mẫu, họ đều ở lầu ba, cứ gọi là chú Vương và Dương A Di là được. Họ đều là người tốt, rất dễ tính và có trách nhiệm trong công việc, khi anh không có ở nhà, em có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm họ.”

Hứa đông Nhược gật đầu nhẹ “ừm”. Thật ra cô muốn hỏi Đổng Tiểu Lộ cũng nghỉ lễ ở đây phải không, nhưng lại ngại trực tiếp hỏi thẳng, sợ sẽ lộ ra lòng cô hẹp hòi.

“Đúng rồi, thỉnh thoảng Tiêu Lộ cũng sẽ đến ở đây hai ngày, phòng cô ta trên lầu hai” Trịnh Bất Phàm cũng không muốn giấu gì cô

“Chẳng qua cô ấy không thường xuyên đến, phần lớn thời gian đều ở kí túc xá.”

“Ừ.”

Chỉ cần Tịnh Bất Phàm nói ra sự tình, Hứa Đông Nhược vẫn có thể tiếp nhận, hơn nữa cô cũng hiểu tại sao hắn lại để Đổng Tiểu Lộ đến ở cùng Đổng Thành Công mà nói chính vừa là sư phụ mà còn là bá nhạc*. Đối với Trịnh Bất Phàm, ông nhờ hắn chăm sóc con gái mình thật tốt, vì thế Trịnh Bất Phàm nhất định sẽ làm tròn bổn phận, Đổng Tiểu Lộ một mình học ở Tây Phủ, ngoài ký túc xá thì cũng chỉ có thể đến nhà hắn.

*Bá nhạc là một người vừa nhìn có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể bản lĩnh, một người không nhìn người khác với vẻ bề ngoài.

Trò chuyện xong thì vừa lúc đến lầu hai, Hứa Đông Nhược đi theo sau Trịnh Bất Phàm ra khỏi thang máy.

Lầu hai có bốn phòng, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ và còn lại là phòng khách, nằm ở hai bên lầu.

Phòng ngủ chính có diện tích lớn nhất, bên trong phòng ngủ chính còn có phòng khách, cùng hai phòng để đồ và một phòng làm việc riêng, phòng ngủ phụ là phòng nhỏ hơn nhưng cũng có phòng tắm riêng biệt và phòng để đồ nhỏ.

Sau khi rời khỏi thang máy, Trịnh Bất Phàm rẽ phải, đi về phía Đông của hành lang, nói:

"Phòng Tiêu Lộ ở bên trái. Còn phòng em bên phải. ”

Hứa Đông Nhược: “Thế phòng anh ở chỗ nào?”

“Đối diện với em.”

Hứa Đông Nhược cố ý hỏi: “Tại sao lại xa cách con gái nhà người ta như vậy?”

Trịnh Bất Phàm hơi nhíu mày, khó chịu nói hết, thoải mái khi được biểu tình:

“Cô ta quá ồn ào”.

Hứa Đông Nhược buồn bực lại tò mò: “Cô ta có thể ồn ào đến mức nào chứ?”

Trịnh Bất Phàm thở dài:

“Chờ cô ta trở về chính em tự cảm nhận đi”.

Hứa Đông Nhược cười sau đó không nói gì thêm, đi theo bên cạnh, vừa đi vừa hứng thú đánh giá thiết kế trang trí của ngôi nhà.

Tuy cô là nhà thiết kế đồ da, nhưng đối với thiết kế ngôi nhà này cô lại có chút hứng thú, đặc biệt thích xem bản đồ hiệu ứng và bản đồ thành phẩm.

Các bức tường hành lang mang một màu trắng tinh khiết, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch phủ lên hoa văn màu xám nhạt, lan can được làm bằng pha lê trong suốt, tay vịn làm bằng nhựa sinh thái màu gỗ.

Đứng trên hành lang lầu hai, còn có thể nhìn thấy trần nhà trong phòng khách, chính giữa trần nhà treo một chuỗi đèn thủy tinh hình tròn xoắn ốc.

Hứa Đông Nhược ngạc nhiên nói:

“Cách trang trí ở đây nhìn thật đẹp!”.

“Em thích không?” Trịnh Bất Phàm nhếch khóe môi, dịu giọng hỏi.

Hứa Đông Nhược gật đầu “Ừm”.

Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng thở ra:

“Chỉ cần em thích là được."

Hứa Đông Nhược giương mắt nhìn hắn, có chút ngẩn người– cái gì gọi là: “Chỉ cần em thích là được?”

Không lẽ biệt thự này được trang trí theo phong cách của mình sao? Nhưng khi hắn trang trí biệt thự này, là lúc mình không có ở đây.

Lầu hai phía Đông có hai phòng ngủ, một phòng hướng về phía Bắc, phòng còn lại sẽ hướng về phía Nam. Trịnh Bất Phàm dẫn Hứa Đông Nhược đi vào phòng ngủ phía Nam.

Vừa bước vào Hứa Đông Nhược đã bị không gian rộng rãi cùng phong cách trang trí Bắc Âu thu hút.

Trong phòng ngủ có hai phòng để đồ, một lớn một nhỏ, Trịnh Bất Phàm kéo vali của Hướng Đông Nhược đứng ở cửa phòng để đồ lớn nói:

“Đây là phòng để đồ của em”.

Hứa Đông Nhược nghe vậy liền lập tức quay đầu, hai mắt liền lập tức sáng rực lên.

Có được một phòng thay đồ của riêng mình là mọi ước mơ của mỗi cô gái.

Trịnh Bất Phàm vừa đi vừa giới thiệu:

"Cái này cũng là phòng để đồ, chẳng qua nó có hơi nhỏ, hừm… Em chắc hẳn sẽ không cần dùng đến. Đây là phòng làm việc tương đối nhỏ, trước tiên em cứ dùng phòng làm việc lớn dưới lầu. Chờ phòng làm việc trên lầu ba được trang trí xong rồi em hẳn chuyển lên."

Thiết kế đồ da là công việc của những người thợ thủ công, đòi hỏi rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu da, cũng như có một bàn làm việc riêng để cắt và may, nếu không có phòng chuyên dụng thì hoàn toàn không thể chứa được nhiều đồ như vậy.

Nhà của Hứa Đông Nhược ở vườn hoa học phủ có ba phòng ngủ và một phòng khách, một phòng ngủ chính là phòng cô ở. Phòng ngủ thứ hai là của em trai cô, khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ đến. Còn một phòng khách cô trang trí thành phòng thu.

Chuyển đến cùng Trịnh Bất Phàm chỉ là quyết định tạm thời, hơn nữa cũng chỉ có hai người bọn họ, hôm nay cô cũng không thể chuyển toàn bộ đến đây một lượt, nhưng đồ đạc trong phòng làm việc, cô nhất định một món cũng không thể bỏ qua được, người ở đâu, đồ vật phải ở đấy, công cụ của thợ thủ công rất giống như kiếm của kiếm sĩ, dùng trong thời gian dài, nó trở thành máu mủ của mình, dù có như thế nào cũng không thể vứt bỏ, bằng không cũng giống với mất tay mất chân.

Còn nữa, tất cả những vật liệu da kia đều do cô bôn ba khắp nơi trên thế giới đem về, mỗi một món đều là bảo vật.

“Em còn đang suy nghĩ đống bảo bối này nên để chỗ nào đây.”

Hứa Đông Nhược mắt lấp lánh nhìn Trịnh Bất Phàm, kinh ngạc nói:

”Anh thế mà còn trang trí phòng làm việc? Anh bắt đầu trang trí từ khi nào đấy?”

Cô vốn nghĩ rằng Trịnh Bất Phàm đã sớm cho thợ bắt đầu trang trí phòng làm việc rồi, vừa vặn bị cô bắt kịp. Nhưng mà Trịnh Bất Phàm trả lời lại ngay:

”Ngày mai sẽ bắt đầu."

“…”

Rõ ràng, hắn vì cô mới cố ý sửa phòng nào đó ở lầu ba, làm Hứa Đông Nhược có chút ngượng ngùng:

“Không cần phiền phức vậy đâu, em dùng phòng làm việc nhỏ kia là được rồi”.

“Không được”

Trịnh Bất Phàm kiên quyết nói:

“Phòng kia quá nhỏ, em không bỏ hết nhiều đồ như vậy”.

Hứa Đông Nhược đưa tay chỉ vào chiếc tủ đựng đồ nhỏ kia

“Đây không phải có giá đỡ sao, anh đem vật liệu da để vào chỗ này là được”.

Trịnh Bất Phàm không chút biến sắc cắn răng, từ kẽ răng vắt ra hai chữ:

"KHÔNG, ĐƯỢC”.

Hứa Đông Nhược không lý giải được:

”Phòng trống cũng đã trống, vì cái gì mà lại không được?”

Trịnh Bất Phàm không chừa chỗ thương lượng:

"Vậy để cho nó trống đi. ”

Hứa Đông Nhược ”…” Đây là cái tư duy logic gì thế? Cô đành thở dài bất đắc dĩ trả lời:

“Được, tùy anh."

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Trịnh Bất Phàm kiên định nói:

“Phòng làm việc nhanh nhất hai ngày là có thể sắp xếp xong, đến lúc đó em có thể đem đồ của mình chuyển tới”.

“Được.”

Do dự một chút, Hứa Đông Nhược vẫn nói “Cảm ơn”. Cuối cùng thì cô vẫn kêu lên "anh trai".

Ròng rã một hồi, cô đắn đo không biết có nên gọi anh là "anh trai" không.

Cô đã gọi hắn là ‘anh trai’ trong nhiều năm, mặc dù cô chưa bao giờ coi hắn là "anh trai". Cũng có một thời gian, cô cố ý không gọi anh là ‘anh’, mà là trực tiếp gọi thẳng ‘Trịnh Bất Phàm’ hoặc ‘Bất Phàm’, nhưng mỗi lần anh nghe được cách xưng hô này đều sửa lại cô.

"Gọi tôi là anh trai.”

Trước mặt ông nội, cô sẽ sửa lại: “Được, anh!” Nhưng cần không có ông nội ở đây, câu trả lời của cô sẽ thành:

“Anh cũng chẳng phải anh ruột, dựa vào cái gì em phải gọi anh một tiếng anh trai”.

Lời này nghe chục phần nổi loạn, rất gợi đòn, nhưng trọng điểm của cô không phải là "dựa vào cái gì", mà là "anh" không phải là anh ruột của tôi.

Chính là bởi vì không phải anh ruột, nên cô mới có thể tùy ý làm bậy.

Nhưng… Hắn lại không có ý làm bậy với cô.

Còn sự tình xảy ra mười hai năm trước vẫn luôn là chướng ngại trong lòng cô, cô không biết hiện tại đối với chuyện đó hắn có suy nghĩ gì, đã quên rồi? Hay là không muốn so đo với cô? Hoặc là, chỉ cần cô không cần nhắc tới chuyện này, hắn có thể xem chuyện đó như chưa hề phát sinh?

Càng nghĩ, Hứa Đông Nhược cảm thấy vẫn nên coi hắn là ‘anh trai’, tương đối an toàn, ít nhất một mực cô có thể ở bên cạnh hắn - thật khó khăn lắm mới gặp lại được, vì thế cô không dám e dè như lúc mười mấy tuổi nữa.

Trịnh Bất Phàm toàn thân cứng đờ, phảng phất như có người cầm dao đâm một nhát, nhàn nhạt đáp “Ừm” một tiếng, lời ít mà ý nhiều:

"Em nghỉ ngơi sớm một chút”. Nói xong liền rời đi.

Cửa phòng không đóng, hắn bước nhanh ra ngoài, đẩy cửa phòng đối diện ra, sau khi đi vào trở tay đóng cửa lại, phát ra một tiếng "cạch".

Hứa Đông Nhược giật nảy mình, ngây ngốc mà nhìn cánh cửa lớn phòng đối diện bị đóng chặt, có chút thất thần.

Là mình đã nói sai lời nào rồi sao?

Câu nào mình nói sai rồi nhỉ?

Là “cảm ơn”? hay là tiếng “anh trai” kia?

Một lát sau, cô thở dài, lắc đầu - đừng có bất mãn như vậy, có thể trở về bên cạnh anh là tốt rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, tiếng đóng cửa cũng chỉ có thể là do gió lùa, không nhất định là anh tức giận.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô đi đến phòng thay đồ và thu dọn đồ đạc của mình. Thay đồ ngủ, cô vốn định đi tắm rửa, nhưng bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ, quyết định đến phòng làm việc xem một chút.

Đúng là phòng làm việc rất nhỏ, nhưng trang trí vẫn xa hoa như trước, mang phong cách quý tộc Bắc Âu.

Sàn gỗ, chiếc thảm mềm mại phủ lên màu vàng nhạt, gần cửa sổ có một chiếc ghế sofa nhỏ bằng da màu nâu sẫm và một chiếc ghế đẩu nhỏ, bên cạnh ghế sofa là một chiếc đèn đọc sách mảnh kiểu cổ điển. Dựa vào tường là một giá sách bằng gỗ cứng đặt ngay tại đó, phía trước giá sách là những chiếc bàn và ghế gỗ cứng.

Giá sách trống không, dường như chưa có ai dùng qua phòng ngủ này.

Chiếc sofa kia trông rất thoải mái, Hứa Đông Như hướng thẳng đến sofa mà đi tới, bật đèn lên, đang định ngồi lên sofa cảm nhận một chút, chợt khóe mắt lóe lên một tia sáng.

Có một vật gì đó bằng bạc nằm giữa lưng ghế, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Hứa Đông Như đem vật nhỏ từ ghế sofa ra, là một chiếc bật lửa zippo bạc.

Là của Trịnh Bất Phàm sao?

Hứa Đông Nhược nhíu mày, xoay người đi về hướng bàn làm việc, kéo từng ngăn kéo ra kiểm tra, nhưng bên trong lại không có gì cả.

Cô lại trở lại phòng ngủ, tiếp tục lục tung ra, nhưng vẫn không có dấu vết gì để lại.

Dọn dẹp sạch sẽ.

Cẩn thận tìm kiếm nửa ngày, Hứa Đông Nhược cũng không tìm được manh mối nào, thở dài, bất lực ngồi xuống bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn chiếc bật lửa trong tay trong đầu thành một mớ hỗn độn.

Căn phòng ngủ này là phòng ngủ chính sao? Trịnh Bất Phàm hóa ra ở đây sao? Nếu đúng như vậy, tại sao anh ấy lại nhường phòng ngủ chính cho cô?

Hơn nữa, hắn vậy mà đã biết hút thuốc rồi? Bắt đầu từ khi nào?

Tác giả có lời muốn nói: Trịnh tổng có một thói quen thâm trầm, để tiểu cô nương dọn vào phòng ngủ của mình trước, sau này sẽ thuận tiện, không để cô dùng phòng để đồ nhỏ là sợ mình dọn ra ngoài liền không quay lại.