Chương 8

“Không phải cái này lấy được từ quỷ”.

“Lão Diệp ngươi nghĩ ta không đọc tiểu thuyết a, truyện ma ta đọc không ít không phải ngươi nên dùng phù chú, kiếm gỗ đào các loại sao”.

“Nói ngươi cũng không hiểu đợi tối nay ngươi liền biết”.

“Lão Diệp thời đại nào rồi chúng ta phải tin tưởng khoa học”. Không thấy Diệp Anh trả lời Tiền Minh cũng không để ý.

Đợi đồ ăn đưa đến hai ngươi ăn xong thì cũng đã 9 giờ Tiền Minh và Diệp Anh quá rảnh chỉ có thể chơi điện thoại. Khi Tiền Minh sắp được pentakill thì mất sóng.

“Con mẹ nó nhà mạng làm ăn gì”.

“Bàn tử chuẩn bị đi nó tới rồi”.

“Hả ai tới”. Tiền Minh một mặt mê man nhìn Diệp Anh.

“Quỷ”.

Một hơi lạnh chạy dọc sống lưng Tiền Anh, “Mẹ nó lão Diệp ta ít học ngươi đừng hù ta à”.

“Bàn tử ngươi không thấy có gì lạ sao”.

“Có gì lạ sao mọi thứ đều bình thường a”. Tiền Minh vẫn một mặc mộng bức nhìn DIệp Anh.

“Ngươi không thấy quá yên tĩnh sao”.

“Trời tối không phải luôn yên tĩnh sao”. Nói tới đây Tiền Minh đơ người phải biết bên ngoài có mười mấy người nếu không có tiếng nói tiếng bước chân tuần tra luôn có đi.

“Chúng ta ra ngoài xem thử”. Diệp Anh đi ra ngoài, thấy vậy Tiền Minh cũng chỉ có thể đi theo.

Lúc ra ngoài hai người không thấy một ai tất cả vệ sĩ đều biến mất, Tiền Minh nương tựa vào ánh sáng từ đèn công trình muốn tìm người nhưng hắn luôn có cảm giác có người đang nhìn hắn làm tâm Tiền Minh hơi hoản.

Trong mắt Diệp Anh lúc này cả công trường được bao phủ bởi ánh trăng đỏ, dưới đất thi thể nằm đầy đất. Nói không sợ là nói dối lâm vào tình cảnh này ai không sợ nhưng sợ cũng vô dụng chỉ có thể thoát khỏi đây trước.

“Bàn tử chúng ta rời khỏi đây trước nơi này có vấn đề”.

“Được được, ta 1 giây cũng không muốn ở nơi ta môn này”.

Nói xong hai người lập tức muốn lên xe rời đi nhưng làm cách nào cũng không mở được. Chỉ có thể chạy bộ rời đi nhưng đoạn đường chỉ có mấy chục m nhưng hai người đã đi hơn 10 phút cũng không thấy cửa ra.

“Hộc hộc, lão Diệp ta chạy không nổi, ta phải kêu người đánh tên thiết kế chỗ này mẹ nó có cần làm xa vậy không”.

“Bàn tử chúng ta gặp quỷ đả tường rồi”, gương mặt Diệp Anh lúc này cực kỳ khó coi.

Bàng tử nhìn lại thì phía trước có một căn phòng mở đèn, chính là căn phòng hắn vừa ở.

“Mẹ nó thật sự có quỷ lão Diệp chúng ta phải làm gì đây”. Không thấy tiếng trả lời bàn từ nhìn lại thì không thấy Diệp Anh ở đó nữa, ngay lúc này một giọng già nua từ sau lưng nói vọng lên.

“Bàn tử có thể cho ta hỏi một câu được không”.

Bàn tử lúc này bắt đầu mê mạng quay lại trả lời, khi hắn quay lại thì thấy hai cánh tay đang lơ lửng trên không trung cơ thể bao phủ trong khói đen chỉ có hai tay lộ ra ngoài, một tay cầm túi tiền một tay cầm gậy chống. Nhưng trong mắt bàn tử là một lão già gương mặt hiền lành.

“Ông lão ngươi hỏi, bàn tử ta ở Gia thành cái gì không biết”. Bàn tử như là quên tình cảnh của mình mà vui vẻ nói truyện với ông lão trước mặt.

“Vậy ngươi muốn tiền sao”.

“Haha, tiền ông lão ngươi thiếu tiền sao”.

Mẹ nó ngươi không theo kịch bản a, không phải ta hỏi ngươi nói muốn sau đó ta mua mạng ngươi , ngươi không theo ta liền gϊếŧ ngươi a.

“Ta đang hỏi ngươi không phải ngươi hỏi ta”.

“Ta không thiếu tiền”.

Lão già.

“Nhưng ta muốn mạng của ngươi, ngươi không cần tiền vậy ngươi muốn gì”.

“Ta muốn làm Iron Man”.

Lão già.

“Cái này không được đổi một cái”.

“Vậy Batman”.

“Ngươi muốn mồ côi à, cái này ta làm được”.

“A vậy thì không được đổi một cái, ..”, sau đó bàn tử liệt kê một đống tên siêu anh hùng, lão già càng nghe càng đen tới khi không nhịn được muốn động thủ thì.

Một sợi dây thừng từ đâu bay đến muốn bắt lấy lão già nhưng ánh mắt lão hiện lên sát ý cơ thể trở về dáng vẻ ban đầu, dây thừng cũng bị cánh tay cầm gậy nhẹ nhàng đánh bật ra.

Người đến là một người trung niên lạ mặt, hắn một thân tây trang khoác áo măng tô, gương mặt râu ria, bên hông mang theo dao, tay phải cầm dây thừng trên miệng còn ngậm điếu thuốc đúng dáng vẽ của cao thủ.

“Tiểu tử bên kia mau chay qua đây”. Tiền Minh bừng tỉnh nhìn lại con quỷ trước mặt ba bước làm hai bước chạy về người đàn ông.

“Kạc kạc, lại có món hàng tốt”.

“Quỷ cấp D, có thể tạo ra vùng kỳ dị ngươi tiến hóa lên cấp C rồi”.

“Kạc kạc kạc, ngươi biết nhiều nhỉ”.

Dức câu chỉ thấy ác quỷ cắm mạnh cây gậy xuống đất, từng con ác thi từ dưới đất chui lên dùng mắt tính xơ cũng hơn 40 con. Trong mắt người đàn ông hiện lên vẽ u ám, hắn rút dao thủ thế chuẩn bị mở đường máu.

Sau lưng 5, 6 con ác thi nhào lên muốn đánh lén đúng lúc này mười mấy tiếng xé gió như là đạn bắn nát đầu toàn bộ ác thi đánh lén. Diệp Anh từ trong bóng tối đi ra, khi hắn phát hiện Tiền Minh biến mất ngay lập tức hắn toàn lực phát động kỹ năng dò xét của [Ảnh dị đồng] cuối cùng đã tìm được nên nãy giờ hắn vẫn trong bóng tối chờ cơ hội động thủ.

Diệp Anh khi xuất hiện cũng không tiếp tục ra tay toàn bộ tinh thần khóa chặt con ác quỷ bên kia. Còn bên chỗ Tiền Minh đã đánh lên nói chính xác thì là Tiền Minh chạy người đàn ông đang bảo vệ Tiền Minh.

Phải nói thân thủ người đàn ông rất tốt mang theo cái gánh nặng còn có thể đại sát tứ phương mấy chục ác thi bị hắn gϊếŧ hơn phân nửa.

Ác quỷ thấy tình thế không tốt lập tức ra tay, bên trong khói đen chui ra mấy con quái vật. Chúng được chắp vá từ các bộ phận cơ thể khác nhau có con tứ chi được ghép từ nhiều cánh tay, có con được ghép từ nhiều cơ thể như con rết, có con trên hai tay là hai cái đầu trên người có vô số miệng không ngừng gào thét.

“Con quỷ này không nói võ đức một lời không hợp liền gọi hội”. Diệp Anh nhổ nước bọt vài câu, lập tức tấn công con quỷ còn tại sao tấn công quỷ trước không đánh thằng triệu hồi không lẽ đi đánh quái.

Một bước lập tức đến bên cạnh con quỷ hai tay liên tục đâm ra nhưng khi chạm vào chỉ như đâm vào không khí. Con quỷ vung gậy về phía Diệp Anh dù đã phòng ngự nhưng Diệp Anh cảm giác như bị một chiếc xe tông vào lập tức bị bật ra xa.

Diệp Anh lập tức lấy lại thăng bằng đang muốn tiếp tục tấn công thì thấy Tiền Minh đang bị quái vật tấn công sắp không chịu nổi, Diệp Anh chỉ có thể đổi hướng lao tới hướng mấy con quái nhắm vào vết khâu dễ dàng khiến bọn chúng đứt lìa cơ thể.