Chương 29

Khi Diệp Chi Lan về đến khu căn hộ thì trời đã sẩm tối. Cô bấm mật khẩu rồi đẩy cửa, trong nhà sáng đèn, hơi ấm và mùi thơm quyến rũ của bữa tối ngào ngạt đối lập với cái rét thấu xương của những ngày tháng hai, khiến bụng cô liền sôi lên ùng ục. Anh đã về.

Vừa nghĩ vậy, quả nhiên từ trong bếp thò ra một cái đầu đẹp trai mỉm cười nhìn cô. Diệp Chi Lan chỉ kịp vội vã cởi giày, ném cái áo khoác dày lên lên sô pha trong lúc chạy ù qua bậc cửa, ào qua phòng khách mà không thèm liếc lấy một cái, Diệp Chi Lan nhào vào trong lòng anh. Thẩm Bạch phải hấp tấp thảy cái muôi đang nếm dở trong tay vào nồi canh để giang tay đón lấy Diệp Chi Lan, giọng cười của anh vang lên trầm ấm đầy thân thương, và anh siết chặt cô trong một cái ôm thật chặt.

Diệp Chi Lan dụi đầu vào cổ Thẩm Bạch, hít sâu mùi hương quen thuộc, hai bàn tay cô nắm chặt lấy lưng áo anh như con gấu nhỏ tham lam, bất tri bất giác làm Thẩm Bạch lại lần nữa bật cười. Anh bế bổng cô lên, để hai chân cô quấn lấy hông anh, thuận thế đem cô đặt ngồi lên mặt bếp rồi luồn tay qua mái tóc dài lành lạnh, giữ lấy gáy cô và nghiêng đầu, chuẩn xác áp bờ môi nóng rực của mình xuống cánh môi lạnh ngắt của cô. Lưỡi anh dễ dàng luồn vào bên trong cái miệng nhỏ đã sẵn đói khát, mạnh mẽ xâm lược, rất nhanh, hô hấp của cả hai người đều trở nên gấp gáp.

Nụ hôn dữ dội triền miên ngập tràn nhung nhớ ấy phải đến hơn mười phút sau mới bất đắc dĩ mà dịu đi đôi chút, hoặc giả là do nồi canh bí đỏ trong lúc anh và cô say sưa hôn nhau đã bắt đầu sôi lên sùng sục, văng ra những giọt vui vẻ để nhắc nhở đương sự. Dù thế, Thẩm Bạch hãy vẫn còn luyến tiếc lắm, anh cứ khư khư ôm lấy Diệp Chi Lan thật chặt, hôn rồi lại hôn lên tóc và vầng trán mịn màng của cô.

"Nghỉ Tết có vui không?" Anh vuốt ve gò má hãy còn ửng hồng không biết là vì lạnh hay vì thiếu khí của Diệp Chi Lan, rũ mi nhìn cô bộ dạng nũng nịu dán chặt trong ngực mình như miếng cao nho nhỏ, dịu dàng hỏi.

"Có đủ thứ chuyện..." Diệp Chi Lan thoải mái dụi dụi mặt lên lớp áo len mặc ở nhà sạch sẽ của anh, không nhịn được đặt môi hôn lên trái cấm nam tính trên cổ, mè nheo "Nhưng em đói..."

Thẩm Bạch lại bật cười, anh siết tay bế Diệp Chi Lan đặt lại xuống đất, ịn thêm một nụ hôn lên trán cô và nói:

"Cơm sắp xong rồi, em vào phòng cất đồ, tắm đi rồi ăn."

Diệp Chi Lan dạ một tiếng rồi chạy vèo vào phòng để cất hành lý và tắm rửa thay quần áo. Lúc cô bước ra thì đã thấy cơm canh nóng hổi được dọn sẵn trên bàn ăn, cô ôm bụng đói vui vẻ chạy đến ngồi đối diện anh.

"Giáo sư Thẩm ăn Tết có vui không?" Diệp Chi Lan vừa đưa hai tay nhận chén cơm nóng bốc khói từ tay Thẩm Bạch vừa hỏi. Thẩm Bạch vừa bới cơm cho chính mình vừa nghiêng mặt ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh mỉm cười lắc đầu:

"Cũng không có gì đặc biệt."

Diệp Chi Lan nghe vậy cũng không hỏi thêm, bắt đầu chọt đũa gắp đồ ăn, cô quả thực đã đói ngấu rồi. Sáng hôm nay kể từ lúc thức dậy đến tận bây giờ, trong lòng cô chỉ nôn nao trông ngóng đến giờ được gặp lại Thẩm Bạch. Cuối cùng cũng gặp được anh rồi, thân mật rồi, trái tim thấp thỏm suốt cả ngày trời mới bắt đầu ổn định trở lại, lúc này mới cảm thấy yên dạ, cũng liền biết đói. Hai người cứ như vậy im lặng ăn cơm, đợi đến khi một mâm cơm đầy ắp đều đã sạch loáng, Diệp Chi Lan mới thỏa mãn xoa xoa cái bụng đã no căng tròn. Cô đứng dậy xung phong dọn bàn, còn Thẩm Bạch thì cho chén bát cho vào máy rửa.

Đến khi Thẩm Bạch yên vị nhét Diệp Chi Lan vào chăn thì cũng đã hơn chín giờ tối. Cả một ngày vừa lạnh lẽo vừa tất bật với đủ thứ công chuyện, vừa ngả lưng xuống giường, cả hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, rồi nhận ra điều trùng hợp ấy, anh và cô lại một lần nữa ăn ý mà cùng bật cười hinh hích.

Thẩm Bạch vươn tay choàng qua eo Diệp Chi Lan, kéo cô sát vào lòng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô. Diệp Chi Lan thấy trái tim mình chẳng mấy chốc đã loạn nhịp trước ánh mắt mỗi lúc một gần hơn và thẫm hơn của người đàn ông, cả người cô thoáng cái mềm nhũn.Nhung nhớ đã nhiều ngày, vừa chạm tới liền tan chảy.

Đêm đầu xuân hãy còn buốt giá, hơi rét thấm đẫm trên tấc tường, sàn nhà hãy còn lạnh như băng, cũng không làm nguội nổi tình tứ hầm hập.

*****

Nửa đêm.

Thẩm Bạch ôm thân thể mềm mại ngọt ngào của Diệp Chi Lan vào lòng, mỉm cười hôn lên bờ ngực hãy còn phập phồng hổn hển sau cao trào của cô, rồi vẫn giữ nguyên nụ cười nửa hài lòng nửa tà mị ấy, anh rê môi lưỡi ngược lên trên, vừa chậm rãi di chuyển vừa nhấm nháp da thịt nõn nà, rồi dừng lại ở một bên vành tai ửng đỏ.

Một tay anh giữ đầu cô, tay còn lại từ sau ót rà dọc theo cột sống đến kẽ mông, xuống sâu hơn nữa, rồi ngón giữa dừng lại tại khe huyệt trơn trượt, dầm dề hỗn hợp chất lỏng trơn trượt của cả anh và cô. Ở đó, anh xấu xa trêu chọc, thỉnh thoảng lại nhét vào một đốt ngón tay rồi nhẹ nhàng khuấy đảo trong lúc môi lưỡi vẫn dây dưa với vành tai nhỏ của cô, thích thú nghe tiếng cô hổn hển và rêи ɾỉ dưới thân.

"Đừng mà..." Diệp Chi Lan thấp giọng nài nỉ, cô nằm trọn trong vòng tay Thẩm Bạch, mặt dán vào ngực anh, giọng nói yếu ớt và ánh mắt không cự ly không mang chút uy hϊếp nào, cô đơn thuần là cầu xin anh "Thẩm Bạch, em không chịu nổi nữa..."

Thẩm Bạch cắn nhẹ vành tai cô rồi khẽ khàng đáp:

"Ừm, không làm nữa."

Miệng thì nói thế, nhưng mà hành vi trước sau không có gì thay đổi. Diệp Chi Lan đợi, chỉ đợi được động tác của anh càng lúc càng không an phận. Đợi đến lúc đầu ngón tay nơi mật huyệt quẹt qua quẹt lại điểm mẫn cảm nhất khiến cô không kiềm được giật thót, Diệp Chi Lan mới bấu lấy bắp tay rắn rỏi của anh, nghiến răng ngẩng đầu:

"Anh nói không làm nữa mà!"

Nhưng Thẩm Bạch lại chỉ mỉm cười hôn môi cô, ngón tay sâu thêm, đè nghiến điểm nhạy cảm, mạnh mẽ kéo cái mông nhỏ âm mưu dịch xa ra khỏi anh của Diệp Chi Lan sát trở về.

"Gọi thầy đi." anh dứt ra và nhỏ giọng nói, mỉm cười rũ mi ngắm nhìn dáng vẻ vừa sướиɠ vừa khổ đầy chật vật của cô, bàn tay đỡ lấy đầu giờ đã chụp lấy một bên bầu ngực căng tròn.

Từng thớ cơ bắp đều đã rã rời, nhưng hơi thở của Thẩm Bạch phả vào Diệp Chi Lan lúc này nóng tới mức làm thần trí của cô trở nên không rõ ràng. Trong khi gương mặt đẹp trai của anh nhìn cô với biểu cảm thấm đẫm dịu dàng, động tác ngày càng mãnh liệt của anh lại làm hơi thở cô hỗn loạn. Tầng tấc da thịt cô một lần nữa nóng bừng, thân thể cô run rẩy, co giật rồi nhầy nhụa dưới sự âu yếm của anh.

"Gọi thầy đi." Thẩm Bạch lặp lại, giọng mơn trớn, nam căn dưới thân đã lần nữa cứng rắn. Cảm giác cấm đoán này cũng đang đốt cháy tim gan anh.

"A... g... giáo sư... thầy... ưʍ..." Diệp Chi Lan rốt cuộc đầu hàng trước kɧoáı ©ảʍ, cô buông súng, ngửa cổ rêи ɾỉ gọi.

"Ừm." Thẩm Bạch hài lòng đáp, nhìn cô dần chìm vào nhục cảm, con ngươi anh lần nữa đen đặc, anh nhét thêm một ngón tay vào mật huyệt, thô bạo đâm thọc, thích thú ngắm nghía Diệp Chi Lan không kiềm được oằn mình vì kɧoáı ©ảʍ.

"Bé con, tôi tưởng em không muốn làm nữa." Thẩm Bạch trêu chọc, anh vừa cúi đầu mυ"ŧ mát bờ môi cô vừa cười dụ dỗ "Nói đi, tiểu Lan, nói em muốn giáo sư làʍ t̠ìиɦ với em một lần nữa."

Nói rồi, anh bất ngờ tăng sức lộng mật huyệt của Diệp Chi Lan thật mạnh, đầu ngón tay dữ dội ma sát ấn bóp điểm tối mẫn cảm bên trong, một bên đầu nhũ dựng đứng của cô cũng bị anh nhéo đến đau điếng.

Đồng tử Diệp Chi Lan nở lớn, hông cô bất giác cong lên cao, các cơ căng cứng, ngón tay ngón chân co quíu lại bấu lấy ga giường, miệng cô há hốc trong một tiếng thét thất thanh, một dòng nước nóng hổi tràn qua kẽ tay Thẩm Bạch bắn ra ngoài, dâʍ ɖị©ɧ chảy thành dòng dọc theo cánh tay vạm vỡ của anh rồi nhễu xuống ga giường thành một vệt dài ướt sũng. Chừng vài giây sau cao trào, cơ thể Diệp Chi Lan rớt bịch xuống giường, tiếng thở của cô hào hển, khàn đυ.c, run lẩy bẩy. Nhục huyệt bọc lấy hai ngón tay Thẩm Bạch nóng rực, ướt đẫm, hãy vẫn còn co giật đói khát.

Thẩm Bạch ngồi thẳng dậy, dang rộng đôi chân hãy còn run cầm cập của Diệp Chi Lan lên đặt trên hai vai anh, đẩy đầu dươиɠ ѵậŧ nóng rực chạm vào cửa mật huyệt, cọ xát lên xuống dọc theo kẽ môi. Thời điểm nam căn cứng rắn chạm vào, Thẩm Bạch thấy rõ cô giật bắn người, anh cười nhẹ, đưa hai tay giữ chặt cặp đùi thon thả, không cho cô rút quân chạy trốn.

Cọ đến mức huyệt nhỏ chảy nước ướt đẫm một mảng to dưới mông vẫn không thấy người đàn ông có ý định tiến vào, dần dần, Diệp Chi Lan gấp đến mức cả người đỏ lên từng mảng. Từ ở trên cao, Thẩm Bạch có thể nhìn thấy hạt nhỏ lộ ra giữa hai cánh môi đang giần giật liên hồi, song anh không gấp gáp.

Diệp Chi Lan bị anh trêu chọc hồi lâu, đến mức cô tưởng mình sắp phát điên. Khóe mắt hồng hồng, hơi thở hỗn loạn, Diệp Chi Lan vươn tay, ý đồ muốn tự mình nắm lấy, đưa cự vật tiến vào bên trong, giải tỏa khốn khổ đang vây hãm cô. Có điều âm mưu vừa nhen nhóm, còn chưa kịp động thủ thì đã bị người đàn ông dùng một bàn tay nắm lấy cả hai cổ tay cô đưa lên cao, tàn nhẫn dùng tay làm còng trói cô lại, tiếp tục đùa bỡn.

Diệp Chi Lan bật khóc, song Thẩm Bạch lại không nao núng chút nào, anh cười, đưa bàn tay rảnh rỗi còn lại vuốt má cô, thấp giọng dụ dỗ:

"Bé con ngoan, nào..." Vừa nói, anh vừa chọc chọc cự vật vào hạt nhỏ đã sưng phồng "Tôi dạy em rồi mà."

"A..." Diệp Chi Lan vừa khóc vừa rêи ɾỉ, Thẩm Bạch đợi mãi cũng không thấy cô lên tiếng, rốt cuộc đành thở dài một tiếng, buông cổ tay cô ra, đồng thời lùi về sau, toan dừng lại.

Đúng ngay lúc đó, Diệp Chi Lan vội vàng ngồi chồm dậy, nhào vào quấn lấy anh cản lại. Cô ngồi đặt mông trên đùi anh, áp môi huyệt nóng ướt vào dươиɠ ѵậŧ nóng rực của anh như đang hôn hít, còn bản thân thì hốt hoảng vừa khóc vừa hôn anh.

"Hức... a... giáo sư..." Diệp Chi Lan nước mặt đầm đìa, hai tay quấn lấy cổ Thẩm Bạch, không ngừng hôn rồi lại hôn anh "... Giáo sư Thẩm... thầy làm em đi... làʍ t̠ìиɦ với em... làʍ t̠ìиɦ với em..."

Thẩm Bạch dịu dàng đáp lại nụ hôn tha thiết của Diệp Chi Lan, anh nắm lấy hai bờ mông căng mọng làm điểm tựa, bắt đầu đưa đẩy.

"Cầu xin tôi đi." Anh thấp giọng, ánh nhìn về phía cô nóng như lửa.

"A...a..." Diệp Chi Lan rên lên khi dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Bạch lần nữa va chạm với âʍ ѵậŧ của cô.

Đột nhiên, không còn sức lực để kiềm nén nữa, Diệp Chi Lan khẽ nhắm mắt, nghiêng đầu hôn vào trái cổ của người đàn ông cô yêu đến phát nghiện, cô khẽ khàng nỉ non:

"Giáo sư Thẩm... xin thầy, xin thầy hãy làʍ t̠ìиɦ với em ..."

Rồi cô lướt môi dọc theo cổ anh lên trên, dừng lại ở bờ môi mỏng, hôn xuống:

"Em yêu thầy." cô nói khẽ, rồi lại hôn anh.

"Em yêu thầy."

"Em yêu thầy."

...

Thẩm Bạch rũ mắt nhìn dáng vẻ si mê đầy thành kính mà Diệp Chi Lan đang dành cho anh, cùng với cơn mưa của những nụ hôn, tình yêu và nước mắt đang rơi trên môi anh gần như khắc khoải, đáy lòng run lên.

Không cần thêm một lời nào, anh dữ dội chiếm lấy cô.