Chương 1: Vô sủng

Nắng giữa trưa vào tháng tư rất gay gắt.

Cung nữ Cẩm Tú ôm hai xếp lụa vải màu trắng ủ rũ quay về. Trong lòng nàng ấy bây giờ rất lạnh, cũng không cảm nhận được ánh nắng ngày hôm nay. Đi vài bước rồi ngẩng đầu lên nhìn trời, nghĩ thầm, tâm trạng mình không ấm áp như ngày hôm nay đâu, một hai người chanh chua như là hận không thể ăn luôn nàng ấy.

Cẩm Tú cúi đầu nhìn hai xấp vải trong tay, trong lòng phẫn hận chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Trong cung chính là như thế, nhìn đồ ăn của hạ nhân cũng đã tốt như vậy. Chủ tử được sủng ái nên ai cũng muốn đi nịnh bợ, người không được sủng ái thì ngay cả con mắt cũng không thèm liếc một cái.

Cẩm Tú không có mệnh gặp quý nhân, chủ tử mà nàng ấy hầu hạ mặc dù không phải là người có phân vị thấp nhất trong Tử Cấm Thành nhưng cũng là một vị không được sủng ái.

Trong cung, ánh mắt của người khác đều rất cay độc, hưng suy vinh nhục của nhóm chủ tử hậu cung bọn họ đều để vào trong mắt, chỉ cần một biến động nhỏ cũng nắm bắt rất nhanh. Thời điểm chủ tử nàng ấy tiến cung cũng có không ít người chạy đến nịnh bợ, nhưng giờ người đi trà lạnh, khiến cho các nàng kia tránh xa, ngay cả mèo hoang cũng không đến nơi đây, rất nhanh cũng không có gì ăn.

Ngày ngày khổ sở a.

Cẩm Tú nhịn không được lại thở dài, nghĩ khi trở về phải giải thích với chủ tử như thế nào, sáng sớm đến phủ Nội vụ, cuối cùng chỉ lĩnh được hai xấp vải, sao có thể may xiêm y cho chủ tử?

Xiêm y của nhóm phi tần trong cung cũng có quy định. Vải dệt làm xiêm y là từ phủ Nội vụ phân phát, sau đó phái ma ma chuyên may vá đi đến từng cung của nhóm chủ tử đo kích cỡ, sau đó vội vàng chọn thời gian để làm hết tất cả.

Một năm bốn mùa xiêm y của tần phi có cấp bậc khác nhau mặc kệ là số lượng hay chi tiêu cũng cần chú ý, cấp bậc thấp không thể vượt qua người có cấp bậc cao, đây cũng là điều mà người ta ước định mà thành. Nhưng mà quy củ là chết, người thì vẫn sống, những phi tần được sủng ái, hằng năm Hoàng thượng đều thưởng vải dệt từ khố phòng của mình, đồ phủ Nội vụ phát có thể không vừa mắt các nàng. Bình thường các nàng muốn may thêm xiêm y, chỉ cần không quá phận, cũng không ai đi nắm sai lầm.

Đây là được sủng ái, nếu không được sủng ái thì chỉ còn cách thành thành thật thật đến phủ Nội vụ nhận đồ quay về. Mặt khác tình huống trong cung thế nào Cẩm Tú cũng không rõ lắm, nhưng nàng ấy vẫn hiểu được các nàng. Đám ma ma may vá rất vội vàng, cũng không để ý đến người ở nơi hoang vắng kia, cho nên xiêm y cũng là do nàng ấy làm cho chủ tử. Nhưng cho dù tự làm cũng phải dùng vải sáng màu, hai xấp vải màu trắng này làm ra cũng như đồ tang, sao có thể mang đi ra ngoài?

Xấp vải này, đoán rằng ngay cả cung nữ của Lương phi nương nương cũng không muốn.

Nàng ấy không khỏi nhớ lại lúc lĩnh xấp vải, cung nữ mang y phục màu hồng bên cạnh Tần đáp ứng bộ dáng cao ngạo. Phân vị Tần đáp ứng không cao, là tú nữ mới tiến cung. Đương nhiên nàng ta không có tài sản cá nhân, nhiều nhất cũng là mang một ít đồ từ trong nhà đi, không so được với trong cung.

Nhưng mấy ngày nay được Hoàng thượng để mắt đến, mới vào cung chưa được mấy tháng mà Hoàng thượng đã nghỉ ở chỗ nàng ta ba bốn ngày. Đương kim Thánh thượng cũng không ham nữ sắc, một tháng cũng không tiến vào hậu cung, có đôi khi vội vàng đứng lên, thậm chí mấy tháng cũng không lật thẻ. Tần đáp ứng liên tiếp hầu hạ Hoàng thượng, thanh thế ngay lập tức khác hẳn. Khó trách hôm nay gặp là một bộ dáng tùy tiện, căn bản không để người khác vào mắt.

Lại nhìn nhóm tiểu thái giám, cũng là một hai người nịnh bợ nàng ta, nói rất ngọt ngào, cũng không lấy con mắt nhìn xem bộ dáng bản thân khác biệt một trời.

Cẩm Tú tính tình thành thật. Trong lòng mắng người rất đắc ý, nhưng nghĩ lại cũng thấy có chút bất đắc dĩ. Nàng ấy ở chỗ này làm việc vì bất công mà tổn thương đến chết, còn mấy người kia nói không chừng lúc này rất ung dung phấn khởi.

Muốn sống được tự tại, đại khái tần phi trong cung đều kém xa so với chủ tử nhà mình.

Cẩm Tú ôm hai xấp vải vào cửa Lạc Nguyệt Hiên, đi đến chính sảnh không nhìn thấy bóng dáng chủ tử, trong lòng nàng ấy khẳng định nhất định là ở mảnh đất phía sau hậu viện bận việc, nàng ấy đặt xếp vải xuống rồi xoay người đi đến hậu viện.

Quả nhiên như Cẩm Tú dự đoán, nàng ấy vừa mới bước vào hậu viện, chỉ thấy chủ tử mình ngồi xổm trên đất. Trong tay dường như đang cầm gì đó, nghe thấy động tĩnh thì xoay người lại.

Lúc này là thời điểm mặt trời lên cao, chủ tử cứ như vậy xoay người lại mang theo ý cười trên khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người. Cẩm Tú trong lòng hơi động.

Nàng ấy cảm thấy ánh mắt đương kim Hoàng thượng thật sự không tốt, một Quý nhân xinh đẹp như vậy lại không sủng hạnh, ngược lại còn ném đến nơi hoang sơ hẻo lánh này.

Lấy kiến thức của Cẩm Tú, nàng ấy không dám nói chủ tử mình là nương nương đứng đầu trong cung, nhưng ít ra cũng là xếp hàng thứ ba. Chủ tử vẫn mang y phục màu trắng làm việc, trên mặt không chút son phấn, trên đầu cũng không mang theo trang sức gì. Nếu trang điểm một chút…

Thân là nữ tử, Cẩm Tú cũng không khỏi bồn chồn.

Nàng ấy chỉ có thể phớt lờ sự xinh đẹp của chủ tử. Tiến lên thỉnh tội: “Nô tỳ làm không tốt chuyện được sai bảo, thỉnh chủ tử thứ tội.”

“Sao vậy, không nhận được đồ? Ta sớm đã khuyên ngươi, cần gì đi một chuyến, chỉ uống phí thời gian thôi.” Thẩm Tri Vi cầm trong tay cây củ cải vừa mới đào lên, trên khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, cười nói: “Có mang bữa trưa về cùng không?”

Biểu tình Cẩm Tú bị kìm hãm, lại muốn hành lễ thỉnh tội, Tri Vi chạy nhanh lại ngăn nàng: “Được rồi được rồi, trong viện ta cũng không có nhiều quy củ. Không nhận thì không nhận, giữa trưa chúng ta làm đồ ăn. Ta vừa mới đào được cây củ cải, còn rất tươi ngon, trở về lấy một ít thịt khô cùng nấu chung xem thế nào, có thể làm cho cái phòng ăn nhạt nhẽo này có chút mùi vị hơn.”

Cẩm Tú nghe xong thì biết là Tri Vi đang an ủi, trong lòng càng thêm chua xót. Nàng ấy không phải vì bản thân, mà là vì Tri Vi.

Đồ ăn trong cung đều dùng nguyên liệu tốt nhất, chế biến cũng cầu kỳ, sao lại không được ăn? Chẳng qua Lạc Nguyệt Hiên không được sủng, bọn thái giám cũng không muốn lãng phí đồ cho nơi này, đồ ăn được đưa đến cũng không tốt. Lạc Nguyệt Hiên lại cách xa phòng ăn, qua lại một chuyến cũng mất một canh giờ. Cho dù có đồ ăn mang về cũng đã nguội lạnh, không thể ăn được.

Nhìn thấy Tri Vi cầm trong tay củ cải trong veo, Cẩm Tú miễn cưỡng cười một cái. Chưa từng nghe nói cung phi trong cung còn phải tự mình chuẩn bị đồ ăn để nuôi sống bản thân. Nếu tin này truyền ra, quả thực là khiến cho người ta cười to. Từng ngày trôi qua gian nan như vậy, thật sự giống như gia đình dân chúng tầm thường.

Cẩm Tú biết, nữ nhân trong cung mặc kệ có sủng hay không được sủng, ngày ngày đều khổ sở. Tần phi được sủng ái còn nghĩ muốn tranh thủ dùng biện pháp dành lấy tình cảm, ngày ngày giống như ở trong nồi chảo bị dày vò, sợ một ngày nào đó tỉnh lại sẽ không thể tranh được ân sủng. Càng đừng nói không thể nào được sủng ái, ngày ấy chết đi cũng không thể dùng ‘chịu đựng’ để hình dung được. Mà giống như chủ từ nhà mình vào cung một lần cũng không nhận được ân sủng, thật đúng là bị người ta giẫm vào trong bùn.

Cẩm Tú không phải khổ sở vì bản thân. Dù sao nàng ấy cũng là có đường lui. Cũng nữ cũng không phải suốt đời hầu hạ trong cung, năm nay đã hai mươi hai tuổi, qua hai mươi ba tuổi thì sẽ được xuất cung lấy chồng. Không quan tâm người đó tốt hay xấu, dù sao cũng tiếp tục sống qua ngày. Nhưng chủ tử nàng ấy thì phải làm sao, bộ dáng bây giờ giống như mình, cả đời này phải ở lại cung tịch mịch đến khi già và chết sao?

Tưởng tượng đến đây khiến Cẩm Tú thở dài một tiếng. Chủ tử cố tình không có cảm giác bị khủng hoảng, vẫn còn đang rối rắm không biết nàng ấy có thích củ cải hay không. Lửa cũng đã cháy đến nơi, lão nhân gia này sao còn tâm tư nhìn mấy thứ này?

Cho nên khi ăn cơm, Cẩm Tú cầm hai xếp lụa ra đặt trước mặt Tri Vi, nói bóng nói gió cảnh bảo nàng: “Chủ tử, người cũng thật tốt bụng. Cục may vá phủ Nội vụ càng ngày càng vô lý với chúng ta, lấy đồ như thế này đưa cho người, người không tức giận sao?”

“Không phải là đưa đến hai xấp sao? Ta còn tưởng ngươi tay không quay về. Ngươi sợ vải dệt không tốt? Ta nhìn thấy cũng không tồi.”

“Màu như vậy…”

“Màu này thì sợ gì, quay lại thêu vài đóa hoa lên là được rồi.” Hơn nữa, màu xanh đỏ lòe loẹt thì có cái gì đẹp, tầm thường muốn chết.

Đây là lời nói trong lòng của Tri Vi, nàng vẫn chưa thốt ra lời. Nàng không giống với Cẩm Tú, không phải là người của niên đại này. Nàng không hiểu vì sao lại xuyên tới đây, ở hiện đại nàng sống được hai mươi mấy năm. Phong cách ăn mặc của nàng trước nay đều đơn giản thanh lịch, yêu nhất chính là ba màu trắng đen xám tro. Màu xanh hồng nàng rất ít khi mua.

Con gái trong thành phố cũng giống như nàng, chướng mắt màu sắc rực rỡ. Ngẫu nhiên có một hai bộ mặc cho đẹp, ai cũng không muốn tủ quần áo mình chứa màu sắc rực rỡ.

Nhưng đến nơi này rồi nàng mới biết, nữ nhân thời đại này lấy y phục màu sắc phức tạp làm tiêu chuẩn của cái đẹp. Màu sắc càng sáng càng tốt, làm thành xiêm y mặc trên người không tính, còn phải dùng trang sức thật đẹp trang trí từ đầu đến chân.

Không từ mà biệt, dành thời gian mỗi ngày mỗi cách ăn mặc, Tri Vi đều cảm thấy rất lãng phí nhân sinh.

Cho nên hai xấp vải màu trắng này Cẩm Tú chướng mắt, nàng lại cảm thấy không tồi, lại giống như nhặt được bảo bối. Hơn nữa từ trước đến giờ nàng không ra khỏi cửa, một năm bốn mùa đều ở trong sân nhỏ chờ đợi, ngay cả người ngoài cũng không gặp mặt, mặc y phục màu sáng thì có ích lợi gì. Không ai thưởng thức, dù có sáng đến đâu thì cũng mù mịt.

Cẩm Tú cũng không buông tha, ở chỗ này khua môi múa mép: “Người phải xuất môn nữa. Người lại không có bệnh, làm gì phải ở trong phòng cả ngày. Tần phi trong cung tham dự yến tiệc, người cũng phải đi.”

“Thân thể ta yếu đuối, không đến những nơi náo nhiệt được.”

“Người lừa gạt ta. Thân thể yếu đuối nhưng có thể đi trồng củ cải? Người chính là cố ý không đi. Nhưng người nghe nô tỳ khuyên một câu, trường hợp này người phải đi nhiều hơn mới được. Người đi thì mới thấy vạn tuế gia, mới có tiền đồ tốt được.”

Tri Vi hiểu được ý tứ của nàng ấy. Cô nương này là muốn nàng mặt mày rực rỡ đi đến trước mặt Hoàng thượng, dùng sắc đẹp câu dẫn vị gia gia kia. Nhưng Cẩm Tú không rõ, Hoàng thượng vốn dĩ không muốn thấy nàng, cho dù nàng ăn mặc như một đóa hoa xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Dùng lời nói hiện đại, tất cả cố gắng đều là vô dụng. Bẩm sinh vô sinh còn muốn sinh con, đây không phải là càn rỡ ép buộc sao. Hiện giờ không phải nàng không muốn Hoàng thượng, nàng không có tư cách lựa chọn. Hiện tại là Hoàng thượng không muốn nàng. Căn bản là Cẩm Tú lẫn lộn đầu đuôi.

Nhưng nếu Cẩm Tú là người hiện đại nhất định sẽ quay về nói với Tri Vi một câu, vô sinh thì vẫn còn có thụ tinh ống nghiệm đó thôi. Tốt xấu gì người cũng phải thử một lần. Tri Vi nghĩ thầm, phương pháp kia nếu muốn thực hiện cũng phải có đối phương phối hợp mới được, nếu ngay cả nòng nọc cũng không chịu cung cấp thì nàng làm sao có thể thí nghiệm?

Quên đi, nàng đã chuẩn bị chết già ở trong cung, không cần phải lại đi ‘Tranh thủ tình cảm’, nhấn thân vào vũng đυ.c này.

Thẩm Quý nhân, một đời không được sủng.