Chương 2: Tính toán

Tri Vi dùng cơm xong thì đi ngủ một lát, sau đó đứng lên chuẩn bị đến sương phòng phía đông tiếp tục thêu xong mặt quạt.

Kết quả vừa đứng lên thì Cẩm Tú bước vào, nói là Tiểu Lộ Tử đến đây. Vì thế Tri Vi dứt khoát bảo Cẩm Tú dẫn người đến sương phòng.

Chỉ có Tiểu Lộ Tử này ở trong cung xem nàng là chủ tử. Hắn là thái giám, tầm mười ba mười bốn tuổi, cũng không phải là người hầu của nàng mà là làm việc ở thiện phòng.

Đừng nhìn tuổi hắn không lớn, thuộc hạ của hắn cũng có mấy tiểu thái giám bảy tám tuổi, người trước người sau gọi hắn là gia. Nghe Cẩm Tú nói mấy tiểu thái giám kia như cái đuôi ngựa, cả ngày bám sau mông Tiểu Lộ Tử.

Tiểu Lộ Tử ở trong thiện phòng cũng không làm chuyện gì lớn lao, chẳng qua hắn chỉ là một thái giám làm việc vặt bình thường, ngay cả thớt cũng chưa từng đυ.ng qua. Chuyện nấu ăn cũng không đến tay hắn, hắn chủ yếu là quản lý kho thịt. Ngày thường thịt khô hay thịt bò gà vịt và một số thứ khác cơ bản đều do hắn quản lý.

Thời điểm này trong cung những loại đồ ăn đó cũng không nhiều lắm, nhóm chủ tử lại muốn ăn mấy món mới mẻ. Thịt khô hay đồ linh tinh cũng rất bình thường, nên sẽ không dùng đến. Nhưng trong thiện phòng cũng không thể không chuẩn bị, dù sao cũng phải đề phòng ngày nào đó chủ tử, đặc biệt là vạn tuế gia muốn ăn, còn có thể lấy ra để dùng.

Thứ này cũng không thể làm ngay, chỉ có thể chuẩn bị trước cho tốt.

Thịt kho và chất béo trong kho cũng không nhiều nhưng cũng không ít, giá trị cũng không lớn. Tiểu Lộ Tử sở dĩ ở thiện phòng được dùng hoàn toàn là bởi vì hắn may mắn, là người bên cạnh thái giám Mã Đức Phúc hầu hạ vạn tuế gia, rẽ bảy tám lần nhận họ hàng, cả ngày cứ gọi là biểu thúc, cũng đừng nói là thân thiết.

Từ khi Hoàng thượng ra đời, Mã Đức Phúc đã ở bên cạnh hầu hạ, so với đám phi tần hậu cung thì lời nói của hắn ở trước mặt Hoàng thượng có giá trị hơn nhiều. Đừng nói là thái giám cung nữ tầm thường, ngay cả nhóm tần ngự có phân cấp thấp nhìn thấy hắn cũng phải khách khí vài phần.

Từ khi Tiểu Lộ Tử được Mã thái giám che chở, cuộc sống cũng khác trước rất nhiều. Cho nên hắn nghĩ đến điểm này liền đến tặng đồ cho Tri Vi.

Hắn vừa thấy Tri Vi thì chạy nhanh tới hành lễ, một bộ quy củ đúng mực. Sau đó đứng dậy cười nói: “Chủ tử gần đây thế nào? Nô tài hôm nay đem chút gà vịt đến đây, còn rất tươi, chủ tử bảo Cẩm Tú nấu cho người ăn thử một chút.”

Trong tay Tri Vi cầm đồ thêu thùa, trên mặt là ý cười. Nàng bảo Tiểu Lộ Tử ngồi xuống, đối phương cũng không từ chối, đặt nửa mông an tọa.

Trong Lạc Nguyệt Hiên không có quy củ, ba người bọn họ đều ngầm thừa nhận. Nhưng mà Tiểu Lộ Tử cuối cùng vẫn đem nàng thành chủ tử mà đối đãi, cũng không làm càn trước mặt nàng.

Nhưng thật ra Tri Vi hoàn toàn không để ý, đem Tiểu Lộ Tử đối đãi như bằng hữu. Mấy năm nay ở trong cung, nàng cũng có ít nhiều tiểu thái giám. Ngày thường hắn luôn mang ít thịt đến đây, giúp nàng cải thiện đồ ăn. Đừng nhìn thịt này không có gì đặc biệt, đối với Tri Vi mà nói giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Nàng có thể ở hậu viên vứt hoa trồng rau để ăn, nhưng nàng không có biện pháp nuôi heo. Lạc Nguyệt Hiên là sự tồn tại kỳ lạ ở trong cung, thấp kém khiến cho gần như không ai còn nhớ rõ. Nhưng dù thấp kém cũng không thể nuôi gia súc. Cho dù Tri Vi biết nuôi, nàng và Cẩm Tú hai nữ nhân sao có thể gϊếŧ gà gϊếŧ heo? Quay đầu lại không gϊếŧ được heo, làm cho heo chạy quanh thì có thể.

Cho nên Tri Vi tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích Tiểu Lộ Tử.

Hơn nữa tiểu thái giám này làm cho người ta có cảm giác rất tốt, liếc mắt một cái thì thấy sạch sẽ, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ thông minh lương thiện. Ở tình thế hiện giờ mà hắn có thể một ngày như vài năm giúp đỡ nàng, thực ra cũng không dễ dàng.

Đây có lẽ là duyên phận. Năm đó thời điểm Tri Vi vào cung cái gì cũng không biết. Khi đó Tiểu Lộ Tử hồ đồ chẳng ra sao, bởi vì không có chỗ dựa vững chắc nên cả ngày đều bị người ta khi dễ. Có một lần không biết làm sao lại rơi vào hồ nước, một đám thái giám đứng bên cạnh chỉ xem náo nhiệt, không có ai xuống nước cứu hắn.

Tình cờ Tri Vi đi ngang qua đó, bày ra chút uy phong của một chủ từ, để cho người ta cứu hắn lên.

Khi đó Tri Vi vẫn chưa ở lại nơi hẻo lánh này, vừa mới vào cung còn chưa nhận sủng, mỗi người lại nói nàng là nữ nhi của Đại tướng quân Thẩm Vạn Thành, một hai người đều chạy đến nịnh bợ nàng.

Cho nên lần kia xem như Tri Vi cứu được tính mạng Tiểu Lộ Tử. Từ đó về sau tiểu tử này luôn tìm cơ hội báo đáp ân cứu mạng, mắt thấy Tri Vi một ngày kém hơn một ngày, hắn vẫn cứ giống như trước, cung kính vẫn không giảm.

Người trong cung như thế không nhiều lắm, Tri Vi vẫn rất quý trọng.

Nàng nói chuyện với Tiểu Lộ Tử một chút, sau đó thúc dục hắn quay trở lại thiện phòng. Tiểu Lộ Tử lại hành lễ với nàng, yên lặng lui xuống, đi ra ngoài phòng nói chuyện với Cẩm Tú.

Hắn vừa thấy Cẩm Tú thì liền đi thẳng vào vấn đề: “Vào hôm Đoan ngọ Hoàng thượng phải tham gia yến tiệc, ngươi khuyên chủ tử tốt xấu gì cũng phải lộ mặt ra một chút.”

Vẻ mặt Cẩm Tú bất đắc dĩ: “Buổi trưa ta cũng đã khuyên rồi, nhưng chủ tử một chút cũng không để tâm, giống như là đã hạ quyết tâm cả đời không lộ diện. Ta khuyên như thế nào cũng không được. Ta cũng không thể ép buộc chủ tử.”

Nghe Cẩm Tú nói thế, vẻ mặt Tiểu Lộ Tử cũng khổ sở. Nói thật Thẩm Quý nhân tính tính thế nào đám đầy tớ đều đoán không ra. Lẽ ra nàng ở trong cung không nhận được sủng ái phải nên tìm cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng thượng mới đúng. Bằng tướng mạo của Thẩm Quý nhân, Hoàng thượng nhìn trúng là chuyện sớm muộn.

Nhưng nàng cố tình ngoan cố, từ lúc vào cung thị tẩm không thành bị nâng trở về, cũng không lộ diện trước mặt Hoàng thượng nữa. Trong cung không có Hoàng hậu, nhóm tần phi cũng không cần phải thỉnh an ai hết nên ngày thường cũng ít gặp Hoàng thượng hơn. Cho nên phàm là cung yến trong cung hay là xem diễn kịch, nhóm chủ tử đều nghĩ biện pháp lộ diện trên đường đi. Cho dù là giải buồn với Thái hậu, cũng sẽ gặp được Hoàng thượng một lúc.

Nhưng Thẩm Quý nhân lại không như thế. Cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa, có yến tiệc thì lấy bệnh làm cớ, nên bây giờ ngay cả đông tây lục cung cũng không thể ở, làm cho người ta lấy cớ đẩy nàng đến nơi xa xôi hẻo lánh này.

Vốn dĩ Lạc Nguyệt Hiên không phải nơi dành cho nhóm tần phi ở, ban đầu dùng để làm cái gì Tiểu Lộ Tử cũng không rõ lắm. Nhưng chỗ này cách Dưỡng Tâm điện rất xa, Hoàng thượng đời này cũng sẽ không đi đến đây. Thẩm Quý nhân nếu không cố gắng một chút, chờ thêm có tuổi mỹ mạo không còn, muốn sủng còn khó hơn rất nhiều.

Hai người ghé vào nhau than ngắn thở dài, rốt cuộc cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nói từ biệt nhau rồi rời đi.

Tri Vi vẫn ngồi trong phòng thêu mặt quạt, hoàn toàn không đem lo lắng của Tiểu Lộ Tử đặt ở trong lòng. Đều nói con người tồn tại luôn nghĩ ôm ảo tưởng, giống phi tần trong cung này, trong lòng suy nghĩ nhiều thứ, cho nên mới luôn lo được mất.

Mà giống như nàng, đã hạ quyết tâm không tranh sủng, trong lòng ngược lại rất thoải mái. Nàng cùng với nữ nhân ở đây không giống nhau, nàng là xuyên qua đây, đời trước vốn đã chết, hiện này cái mạng này hoàn toàn là do nhặt được. Có thể còn sống ăn no mặc ấm, xuyên qua vài thập niên cũng không tồi. Hà tất giành phu quân đến người chết ta sống, nói không chừng tranh đến cuối cùng cũng không sống lâu được như bây giờ, cần gì phải thế?

Nói cho cùng Tri Vi là người hiện đại, quan điểm phu thê cũng rất khác nhau. Nàng đơn độc thế lực mỏng manh, đương nhiên không có biện pháp thay đổi hiện trạng bây giờ ở trong cung, không thể khiến Hoàng thượng đem nữ nhân khác đuổi đi hoặc gϊếŧ chết, chỉ độc sủng mỗi nàng.

Hoàng đế nạp phi tần cũng không phải là vì ham muốn cá nhân, khai chi tán diệp sinh con cháu mới là chức vụ của hắn. Nói trắng ra Hoàng đế giống như lợn giống, cả ngày bận việc chích ngừa.

Tri Vi tự nhận mình không phải là heo mẹ, và là một con trong rất nhiều con heo mẹ, cho nên náo nhiệt lần này chắc chắn nàng sẽ không đi. Lạc Nguyệt Hiên không có gì là không tốt, ngoại trừ quạnh quẽ thì cái gì cũng tốt. Ban ngày muốn ngủ bao lâu thì ngủ, muốn ăn cơm thì ăn, không muốn ăn thì không cần phải ăn. Không có quy củ trói buộc, ngoại trừ không có máy tính, cũng giống như nàng lúc trước ở nhà cả ngày, không có gì khác biệt.

Không có máy tính nàng liền làm đồ ăn cho mình ăn. Nếu không thì thêu hoa, tú phẩm tốt thì đưa cho Tiểu Lộ Tử nhờ hắn nghĩ biện pháp giúp đỡ mang ra cung bán, đổi lấy tiền đem về.

Tri Vi cũng không phải hoàn toàn không có tính toán. Hiện giờ nàng còn trẻ, cơ bản không sinh bệnh, cho nên có thể ăn no chờ chết. Sau này tuổi cao càng phải nhờ người khác, bên người có chút tiền vẫn tốt hơn. Nếu nàng không được sủng ái, nhưng làm người thì vẫn rất thích tiền, lúc đó lấy tiền nhờ người khác hoặc là mua đồ ăn lót dạ, ha ha, cũng có thể sống lâu một chút.

Huống gì nàng còn muốn cho Cẩm Tú chút đồ cưới. Cẩm Tú là hạ nhân từ nhỏ đã hầu hạ nàng ở phủ Tướng quân, tuy rằng khi đó thân thể này không phải là nàng. Nhưng người ta đem thân thể mình cho nàng, tốt xấu gì nàng cũng phải chiếu cố nha đầu của người ta, không phải sao?

Qua hai ba năm nữa Cẩm Tú sẽ xuất cung lập thất, tuy nói tuổi không lớn, nhưng đồ cưới nhiều một chút cũng để nàng ấy sống tốt hơn. Nha đầu kia ở bên nàng vài năm cũng bị người ta khinh thường, mặc dù cung nữ thái giám một đám bên người nghĩ biện pháp đến hầu hạ cho chủ tử có phân vị cao, nàng ấy cũng chưa từng có tính toán như thế.

Chủ tớ một hồi, ít nhiều cũng có tấm lòng.

Nghĩ đến đây Tri Vi không khỏi cảm thấy may mắn, đời trước mình không có bản lĩnh, tay nghề thêu thùa học được cũng không uổng phí.

Nàng là người Giang Nam, từ nhỏ sinh ở Tô Châu, trưởng bối trong nhà đều dùng thêu thùa kiếm sống. Đây là tay nghề truyền thống của gia đình nàng. Việc đời tuy có nhiều chuyển biến, nữ nhân đồng lứa trong nhà nàng đem tay nghề này truyền xuống dưới.

Tri Vi còn nhỏ bị bà ngoại và mẫu thân ép buộc, muốn nàng học giỏi gấm Tô Châu, chiêu gì các nàng cũng dùng đến. Trong ấn tượng của Tri Vi, thêu thùa sẽ nghĩ là đâm đầu ngón tay. Thêu không đẹp thì phải buộc, không muốn thêu muốn đi chơi cũng phải buộc. Đương nhiên buộc cũng không quan trọng, hơn nữa còn dùng tay trái để buộc, tay phải tiếp tục thêu.

Nhưng mặc dù vậy đối với thêu thùa Tri Vi lại vừa yêu vừa hận. Mãi cho đến khi xuyên qua nàng mới cảm kích mẫu thân và bà ngoại, nhiều năm các nàng bức bách mới khiến cho nàng ở niên đại này có đất dụng võ.

Bởi vì trong lòng có tính toán, Tri Vi mới có thể bình tĩnh. Vài năm này nàng cũng cất được ít tiền, tiền bổng lộc của Quý nhân mặc dù không nhiều lắm, nhưng nàng tiêu ít. Hơn nữa bán tú phẩm cũng có chút tiền, bảy bảy tám tám cũng có chút tài sản.

Phàm là nữ nhân có tiền bên cạnh tinh thần sẽ yên ổn hơn không ít. Tri Vi nghĩ đến tiền của mình, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Hoàng đế hay gì gì đó, để cho hắn đi gặp quỷ đi thôi.