Chương 3: Chán ghét

Hoàng đế đang ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, không hiểu sao hắt xì một cái.Đại tổng quản Mã Đức Phúc nghe động tĩnh thì chạy nhanh tới hầu hạ, vừa đổi trà nóng vừa cầm thêm xiêm y, sợ vị vạn tuế gia quý giá này bị lạnh cóng.

Hoàng đế chỉ phất tay ý bảo hắn lui xuống, hít một ngụm khí lạnh rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương. Bận bịu đến mấy canh giờ, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng nhiều. Mãi cho đến giờ tuất, Mã Đức Phúc mới dám khom lưng đi đến, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi một lát thôi.”

Bắt đầu một ngày, ngoại trừ thời gian dùng cơm thì những lúc còn lại vạn tuế gia đều bận bịu chính sự, nếu không nghỉ ngơi thì dù là thân mình bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.

Hoàng đế không để ý đến hắn, đề bút phê duyệt một hàng cuối cùng, lúc này mới đặt bút xuống, tiếp nhận chén trà trong tay Mã Đức Phúc rồi uống một ngụm, đứng dậy ở trong điện giãn gân cốt.

Ngồi cả ngày thật sự làm cho xương sống, thắt lưng và chân đều đau nhức, trên mặt Hoàng đế không thể hiện, nhưng trong lòng thật ra cũng không tốt lắm.

Vẻ mặt Mã Đức Phúc ân cần theo sát ở phía sau, càng không ngừng nháy mắt với thái giám đứng hầu ở bên ngoài. Thái giám kia ngầm hiểu, chạy nhanh lui xuống. Một lúc sau thái giám kính sự phòng bưng cái khay sơn màu đỏ bạc đến đây, mặt trên sắp xếp mười cái thẻ xanh viết tên của các vị phi tần, cung kính đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế cũng không ngồi, cứ đứng như thế, từ trên cao nhìn xuống thấy thẻ bài. Mặt trên là những cái tên mà hắn quen thuộc, nhìn mặt thẻ bài mà có thể nhớ đến dung mạo và tính tình của các nàng ấy. Các nàng phần lớn dung mạo xinh đẹp, tính tình mềm mại, mặc kệ là sau lưng có bộ dáng như thế nào, ở trước mặt hắn cơ bản đều chỉ có một hình dáng.

Bàn tay Hoàng đế đến giữa không trung thì dừng lại, cuối cùng vẫn là nắm tay thu trở về, nói với thái giám: “Lui xuống đi.”

“Hoàng thượng…” Mã Đức Phúc có chút khó xử: “Nếu không thì tìm Tần đáp ứng lại ở đây nói chuyện giải sầu cùng ngài?”

Hoàng đế sững sờ, bỗng nhiên có chút không nhớ ra Tần đáp ứng là ai. Những người ở bên ngoài, đặc biệt là trong lòng tần phi của hoàng cung, Tần đáp ứng là người trong một tháng được Hoàng đế hai lần ba lượt sủng ái. Nhưng ở trong lòng Hoàng đế, một tháng mới gặp nữ nhân một lần, căn bản là hắn không nhớ được là tròn hay méo.

Tần đáp ứng, mọi người chưa từng nghĩ sẽ được sủng ái như thế.

Trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia cười ảm đạm, xem ra người bên cạnh hắn thật sự rất sợ hắn không đi đến hậu cung.. Từ xưa đến nay trung thần luôn khuyên bảo chính sự quan trọng nhất cho nên phải cần mẫn, không tham luyến sắc đẹp. Đến người ở chỗ của hắn, ngược lại mỗi ngày có một người tới khuyên bảo, bảo hắn sau này đến hậu cung nhiều hơn, sợ hắn một hai tháng không đi, giống như là đã quên nữ nhân còn đang ở hậu cung.

Kỳ thật nữ nhân là dạng người gì, Hoàng đế đều nhớ rõ. Các nàng mỗi người có ít nhất hai gương mặt, có lẽ không chỉ có chừng đó. Ở trước mặt hắn là hé ra, nói lý ra ở trong cung mình thì hé ra một mặt, trước mặt đám tần phi khác lại hé ra hai ba khuôn mặt khác.

Mỗi một nữ tử trước khi tiến vào cung, đều tự chuẩn bị cho mình mấy cái mặt nạ, chỉ có thể đội mặt nạ, mới có thể sống sót trong thâm cung.

Hoàng đế biết các nàng không thay đổi, cũng không dễ dàng tìm kiếm hình dáng dưới lớp mặt nạ kia. Các nàng tiến cung trở thành một quân cờ của gia tộc, mỗi người cũng đều có một quan hệ với triều đình. Mỗi một người vào cung đều mang theo mục đích, tự nhiên sẽ không dễ dàng lộ ra bản tính thật sự.

Hắn nhớ tới phụ hoàng mấy ngày trước nằm ở nơi đó nói với hắn, nói rằng hậu cung này giống như một ván cờ, mà Hoàng đế hắn chính là người chơi cờ. Ván cờ không lớn, quân cờ cũng không ít, hắn đều phải cố gắng giữ cho mỗi quân cờ nằm đúng vị trí của nó, dễ dàng không cần di chuyển. Bằng không mỗi khi có va chạm, nhất định sẽ không ít sự phiền toái.

Lúc ấy hắn ngồi ở đầu giường, vẻ mặt yên lặng, đơn giản phóng chút quân cờ ở trên ván cờ, quân cờ chiếm vị trí ở chỗ ngồi còn trống nhiều hơn một chút, cũng sẽ không dễ dàng xảy ra va chạm.

Hắn đến nay vẫn nhớ rõ khuôn mặt già nua của phụ hoàng lộ ra ý cười thản nhiên. Ông ấy cuối cùng cùng nói với hắn: “Có một thời điểm, không phải con muốn nghĩ phóng ra thì có thể phóng ra.”

Hoàng đế trưởng thành mới có thể hiểu ý tứ của lời nói này. Quân cờ hậu cung của hắn không nhiều lắm, những mỗi một cái đều không thể bỏ đi. Hơn nữa có một cái, chẳng sợ đang ở chỗ góc sáng sủa mốc meo, cũng phải chết ở đằng kia. Năm nó nàng tiến cung như thế nào? Bị vị hôn phu hủy hôn bức tử, mười chín tuổi hé ra dung nhan kinh diễm, sinh sôi trên ván cờ của hắn.

Cách ba năm, Hoàng đế hiện giờ muốn đứng lên, đã không còn nhớ đến nàng. Chỉ nhớ rõ sự xinh đẹp, không hơn.

Tưởng tượng như thế làm tâm tình Hoàng đế vốn đã không tốt nay lại càng ủ dột, lại khoát tay áo. Thái giám kính sự phòng hơi sửng sốt giật mình, Mã Đức Phúc ở bên cạnh đảo mắt qua một cái, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng hôm nay mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.”

Thái giám bất đắc dĩ, chỉ có thể khom lưng lui xuống.

Mã Đức Phúc cũng không dám đi vuốt râu lão hổ, một đêm cẩn thận cung kính hầu hạ, một chút cũng không để cho người bên ngoài đυ.ng chạm. Hoàng đế phê duyệt tấu chương hai ba canh giờ, đúng là đến khi hừng đông mới dừng tay.

Mà bên Lạc Nguyệt Hiên, Tri Vi một đêm mộng đẹp, ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại nàng ngồi dậy duỗi cái lưng, xoa bóp cái má tròn tròn trên mặt mình, cảm thấy cuộc sống ‘hủ/bại’ thật là phá hủy tâm trí.

Cẩm Tú lại mơ hồ muốn khuyên nàng đi tranh sủng, không biết nàng đã yêu cuộc sống nông phu này rồi, quả thực so với trước kia thì càng thích hơn. Mặc dù không thể kiếm tiền đến chuột rút cái tay, nhưng ngày ngày đi ngủ rổi tỉnh dậy tự nhiên.

Nếu nàng thực sự nghĩ rằng muốn thành thϊếp bám mông Hoàng đế thì những ngày cực khổ của nàng sẽ bắt đầu. Ngẫm lại trong hoàng cung có vô số nữ nhân, có mấy người có thể ngủ an ổn như nàng?

Lương phi vẫn là Tuyên phi, hay là Tuệ Tần? Chỉ sợ nàng ấy không có phúc khí lớn như thế.

Tri Vi ở đằng kia A Q một lát, Cẩm Tú bưng chậu vén rèm đi vào trong. Nàng ấy giúp Tri Vi rửa mặt một chút, xiêm y cũng chưa đổi liền nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói câu: “Hôm nay lại nóng hơn, cũng may trong phòng coi như là mát mẻ.”

Từ trước vào thời điểm này Cẩm Tú còn có thể đi lên ngăn nàng, nhẹ giọng oán giận hai caai: “Tốt xấu gì chủ tử cũng phải thay đổi xiêm y, sao vẫn mặc trung y.”

Tri Vi quay lại nói với nàng ấy một câu: “Sợ cái gì, trong phòng chúng ta lịa không có người ngoài.”

Hiện giờ nàng ấy cũng không khuyên, khuyên cũng không khuyên được, trực tiếp xoay người đi chọn vài bộ y phục. Xiêm y Tri Vi không nhiều lắm, một quý cũng chỉ có vài món. Vải cũng chỉ có được vài xấp, nhưng mỗi lần Cẩm Tú làm cho nàng nàng đều ngăn lại: “Không vội, xiêm y cũng đủ rồi.”

Nàng là muốn cất giữ cho Cẩm Tú, tương lai nàng ấy ra khỏi cung thì mang theo mấy bộ xinh đẹp cùng rời đi. Tuy nói rằng lĩnh những thứ này đều là đồ còn sót lại sau khi bị người ta chọn hết, nhưng cũng là đồ trong cung đem ra, cũng không phải là đồ tầm thường mà dân chúng thường dùng. Cẩm Tú muốn rời cung lập thất, thể diện phu gia càng nhiều bao nhiêu thì sẽ yêu thương nàng bấy nhiêu.

Sau khi chọn xong xiêm y thì Tri Vi liền mang vào, Cẩm Tú lui ra ngoài. Từ nhỏ nàng ấy đã hạ nàng, sau đó lại cùng tiến cung. Ba năm trước đây tiêu thư sinh bệnh nặng, tỉnh lại đã trở thành bộ dáng này. Trí nhớ kém đi, chuyện trong nhà một chút cũng không nhớ, ngay cả tính tình cũng thay đổi.

Đã nói thay xiêm y, người hầu hạ cũng không muốn giữ lại, nhất quyết phải đuổi ra ngoài phòng.

Cẩm Tú đâu biết rằng Tri Vi là người hiện đại, sao lại không thấy xấu hổ khi thay xiêm y trước mặt cô nương khác được, tuy nói cùng là nữ nhi nhưng vẫn khó xử, thế nào cũng phải đóng cửa mới an tâm.

Cẩm Tú sau khi rời đi thì muốn chuẩn bị điểm tâm, lúc Tri Vi ra ngoài thì hầu hạ nàng ăn. Lập tức hai người nhân lúc ngày không còn sớm, đi đến hậu viện xem đồ ăn.

Lúc trước Tri Vi có được một ít hạt giống cây đậu, nghĩ muốn dựng một cái lều. Cẩm Tú nghe xong thì ngày ngày khuyên nàng: “Chủ tử ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện này, chúng ta ở hậu viện trồng rau củ đã không hợp quy củ, nếu lại dựng cái lều bị người ta nhìn thấy, quay đầu lại chỗ sai càng nhiều hơn.”

Tri Vi có chút tiếc nuối, cây củ cải với rau xanh các loại, ngẫu nhiên sẽ không giống nhau. Mắt thấy trời càng nóng, nếu có thể ở trong sân dựng cái lều, cây đậu khi lớn lên lại leo lên dọc cái lều, mùa hè ở trong này hóng mát thì sảng khoái biết bao.

Nhưng Cẩm Tú nói cũng có đạo lý, Lạc Nguyệt Hiên không có quy củ, là bởi vì không ai đến kiểm tra. Nhưng nếu thực sự đến tra, cây củ cải của nàng ở đây đều sẽ bị người ta bới lên hết.

Ngẫm lại cũng không từ bỏ, dù sao thời tiết cũng không thích hợp, hiện tại trồng cũng có chút chậm.

Vì thế nàng nâng góc váy đi lên trước vài bước, ngồi xổm xuống nghĩ sự tình. Ngoại trừ loại này thì còn có cái gì? Cải trắng thật ra rất dài, tưới nước chăm sóc, nhưng nàng lại không thích ăn, sự nhạt nhẽo kia cũng không làm ra chút mùi vị gì. Hiện giờ cũng có bắp cải, chính là cây bắp cải, thật ra nó ngọt giòn hơn cải trắng một chút, nhưng lại có rất nhiều sâu. Sâu bọ cũng rất thích ăn thứ này, chúng nó cũng thích ăn ngọt.

Tri Vi vì thực phẩm mà tiêu phí không ít thời gian, khiến cho nàng cả ngày nằm úp sấp vắt cái đầu ra cũng rất mất sức. Vẫn là chỉ có cây củ cảu khoai tây linh tinh là tốn ít sức nhất.

Cẩm Tú bung dù ở phía sau nàng, thấy góc váy của nàng bị dính trong bùn đất, chạy nhanh vén lên: “Chủ tử người để ý một chút, váy đã bị bẩn.”

“Bẩn thì về giặt, ta nói y phục này cũng rất phiền phức, hôm nào tìm vài món của ngươi, cho ta mượn mặc.”

Cẩm Tú trong lòng không nhịn được trợn tròn mắt, xem ra chủ tử nhà nàng không tính toán sẽ cùng Hoàng thượng có mối quan hệ tốt, không có mặt thánh thượng không nói, mang y phục cũng không tốt, Quý nhân không mang y phục của Quý nhân, lại đi mang xiêm y của nô tỳ.

Nàng ấy nhịn không được than nhẹ hai tiếng, Tri Vi nghe thấy thì định chê cười nàng ấy hai câu, nhíu mày dùng bản lĩnh thấy trước mắt có cái gì nhảy lên, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Cẩm Tú cũng thấy được, sợ đến mức run run: “Chủ tử, đó là cái gì?”

“Giống như là chó hoặc mèo.” Tri Vi nói xong đứng dậy, lặng lẽ đi đến cạnh góc tường. Hậu viện có mở cái cửa hông, ngày thường phần lớn cửa đều được khép hờ, Cẩm tú thường đi ra từ cửa sau để ra ngoài lấy nước. Vừa rồi thứ kia là từ cửa hông đi vào, có lẽ là thấy người, lại nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tri Vi đi đến cửa không nhúc nhích, mơ hồ thấy ngoài cửa tựa hồ có cái gì ghé vào. Nhìn kỹ thì thấy một con thỏ màu trắng như tuyết, thoạt nhìn không quá lớn, như là vừa mới từ bụng mẹ chui ra được mấy tháng.

Nó cứ như vậy nằm sấp dưới cây, thỉnh thoảng cái mũi nhỏ ngửi xuống hai cái, như là đang phán đoán ở phía trước không có lá cây.

Tri Vi không khỏi mừng rỡ, tay chân nhẹ nhàng rút cây củ cải ra, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh cửa hông. Con thỏ chóp mũi, lập tức ngửi được mùi vị, nhanh chóng lại nhảy lên qua đây, sau đó nhanh chóng gặm củ cải.

Hoàng đế đang ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, không hiểu sao hắt xì một cái.

Đại tổng quản Mã Đức Phúc nghe động tĩnh thì chạy nhanh tới hầu hạ, vừa đổi trà nóng vừa cầm thêm xiêm y, sợ vị vạn tuế gia quý giá này bị lạnh cóng.

Hoàng đế chỉ phất tay ý bảo hắn lui xuống, hít một ngụm khí lạnh rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương. Bận bịu đến mấy canh giờ, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng nhiều. Mãi cho đến giờ tuất, Mã Đức Phúc mới dám khom lưng đi đến, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi một lát thôi.”

Bắt đầu một ngày, ngoại trừ thời gian dùng cơm thì những lúc còn lại vạn tuế gia đều bận bịu chính sự, nếu không nghỉ ngơi thì dù là thân mình bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.

Hoàng đế không để ý đến hắn, đề bút phê duyệt một hàng cuối cùng, lúc này mới đặt bút xuống, tiếp nhận chén trà trong tay Mã Đức Phúc rồi uống một ngụm, đứng dậy ở trong điện giãn gân cốt.

Ngồi cả ngày thật sự làm cho xương sống, thắt lưng và chân đều đau nhức, trên mặt Hoàng đế không thể hiện, nhưng trong lòng thật ra cũng không tốt lắm.

Vẻ mặt Mã Đức Phúc ân cần theo sát ở phía sau, càng không ngừng nháy mắt với thái giám đứng hầu ở bên ngoài. Thái giám kia ngầm hiểu, chạy nhanh lui xuống. Một lúc sau thái giám kính sự phòng bưng cái khay sơn màu đỏ bạc đến đây, mặt trên sắp xếp mười cái thẻ xanh viết tên của các vị phi tần, cung kính đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế cũng không ngồi, cứ đứng như thế, từ trên cao nhìn xuống thấy thẻ bài. Mặt trên là những cái tên mà hắn quen thuộc, nhìn mặt thẻ bài mà có thể nhớ đến dung mạo và tính tình của các nàng ấy. Các nàng phần lớn dung mạo xinh đẹp, tính tình mềm mại, mặc kệ là sau lưng có bộ dáng như thế nào, ở trước mặt hắn cơ bản đều chỉ có một hình dáng.

Bàn tay Hoàng đế đến giữa không trung thì dừng lại, cuối cùng vẫn là nắm tay thu trở về, nói với thái giám: “Lui xuống đi.”

“Hoàng thượng…” Mã Đức Phúc có chút khó xử: “Nếu không thì tìm Tần đáp ứng lại ở đây nói chuyện giải sầu cùng ngài?”

Hoàng đế sững sờ, bỗng nhiên có chút không nhớ ra Tần đáp ứng là ai. Những người ở bên ngoài, đặc biệt là trong lòng tần phi của hoàng cung, Tần đáp ứng là người trong một tháng được Hoàng đế hai lần ba lượt sủng ái. Nhưng ở trong lòng Hoàng đế, một tháng mới gặp nữ nhân một lần, căn bản là hắn không nhớ được là tròn hay méo.

Tần đáp ứng, mọi người chưa từng nghĩ sẽ được sủng ái như thế.

Trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia cười ảm đạm, xem ra người bên cạnh hắn thật sự rất sợ hắn không đi đến hậu cung.. Từ xưa đến nay trung thần luôn khuyên bảo chính sự quan trọng nhất cho nên phải cần mẫn, không tham luyến sắc đẹp. Đến người ở chỗ của hắn, ngược lại mỗi ngày có một người tới khuyên bảo, bảo hắn sau này đến hậu cung nhiều hơn, sợ hắn một hai tháng không đi, giống như là đã quên nữ nhân còn đang ở hậu cung.

Kỳ thật nữ nhân là dạng người gì, Hoàng đế đều nhớ rõ. Các nàng mỗi người có ít nhất hai gương mặt, có lẽ không chỉ có chừng đó. Ở trước mặt hắn là hé ra, nói lý ra ở trong cung mình thì hé ra một mặt, trước mặt đám tần phi khác lại hé ra hai ba khuôn mặt khác.

Mỗi một nữ tử trước khi tiến vào cung, đều tự chuẩn bị cho mình mấy cái mặt nạ, chỉ có thể đội mặt nạ, mới có thể sống sót trong thâm cung.

Hoàng đế biết các nàng không thay đổi, cũng không dễ dàng tìm kiếm hình dáng dưới lớp mặt nạ kia. Các nàng tiến cung trở thành một quân cờ của gia tộc, mỗi người cũng đều có một quan hệ với triều đình. Mỗi một người vào cung đều mang theo mục đích, tự nhiên sẽ không dễ dàng lộ ra bản tính thật sự.

Hắn nhớ tới phụ hoàng mấy ngày trước nằm ở nơi đó nói với hắn, nói rằng hậu cung này giống như một ván cờ, mà Hoàng đế hắn chính là người chơi cờ. Ván cờ không lớn, quân cờ cũng không ít, hắn đều phải cố gắng giữ cho mỗi quân cờ nằm đúng vị trí của nó, dễ dàng không cần di chuyển. Bằng không mỗi khi có va chạm, nhất định sẽ không ít sự phiền toái.

Lúc ấy hắn ngồi ở đầu giường, vẻ mặt yên lặng, đơn giản phóng chút quân cờ ở trên ván cờ, quân cờ chiếm vị trí ở chỗ ngồi còn trống nhiều hơn một chút, cũng sẽ không dễ dàng xảy ra va chạm.

Hắn đến nay vẫn nhớ rõ khuôn mặt già nua của phụ hoàng lộ ra ý cười thản nhiên. Ông ấy cuối cùng cùng nói với hắn: “Có một thời điểm, không phải con muốn nghĩ phóng ra thì có thể phóng ra.”

Hoàng đế trưởng thành mới có thể hiểu ý tứ của lời nói này. Quân cờ hậu cung của hắn không nhiều lắm, những mỗi một cái đều không thể bỏ đi. Hơn nữa có một cái, chẳng sợ đang ở chỗ góc sáng sủa mốc meo, cũng phải chết ở đằng kia. Năm nó nàng tiến cung như thế nào? Bị vị hôn phu hủy hôn bức tử, mười chín tuổi hé ra dung nhan kinh diễm, sinh sôi trên ván cờ của hắn.

Cách ba năm, Hoàng đế hiện giờ muốn đứng lên, đã không còn nhớ đến nàng. Chỉ nhớ rõ sự xinh đẹp, không hơn.

Tưởng tượng như thế làm tâm tình Hoàng đế vốn đã không tốt nay lại càng ủ dột, lại khoát tay áo. Thái giám kính sự phòng hơi sửng sốt giật mình, Mã Đức Phúc ở bên cạnh đảo mắt qua một cái, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng hôm nay mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.”

Thái giám bất đắc dĩ, chỉ có thể khom lưng lui xuống.

Mã Đức Phúc cũng không dám đi vuốt râu lão hổ, một đêm cẩn thận cung kính hầu hạ, một chút cũng không để cho người bên ngoài đυ.ng chạm. Hoàng đế phê duyệt tấu chương hai ba canh giờ, đúng là đến khi hừng đông mới dừng tay.

Mà bên Lạc Nguyệt Hiên, Tri Vi một đêm mộng đẹp, ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại nàng ngồi dậy duỗi cái lưng, xoa bóp cái má tròn tròn trên mặt mình, cảm thấy cuộc sống ‘hủ/bại’ thật là phá hủy tâm trí.

Cẩm Tú lại mơ hồ muốn khuyên nàng đi tranh sủng, không biết nàng đã yêu cuộc sống nông phu này rồi, quả thực so với trước kia thì càng thích hơn. Mặc dù không thể kiếm tiền đến chuột rút cái tay, nhưng ngày ngày đi ngủ rổi tỉnh dậy tự nhiên.

Nếu nàng thực sự nghĩ rằng muốn thành thϊếp bám mông Hoàng đế thì những ngày cực khổ của nàng sẽ bắt đầu. Ngẫm lại trong hoàng cung có vô số nữ nhân, có mấy người có thể ngủ an ổn như nàng?

Lương phi vẫn là Tuyên phi, hay là Tuệ Tần? Chỉ sợ nàng ấy không có phúc khí lớn như thế.

Tri Vi ở đằng kia A Q một lát, Cẩm Tú bưng chậu vén rèm đi vào trong. Nàng ấy giúp Tri Vi rửa mặt một chút, xiêm y cũng chưa đổi liền nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói câu: “Hôm nay lại nóng hơn, cũng may trong phòng coi như là mát mẻ.”

Từ trước vào thời điểm này Cẩm Tú còn có thể đi lên ngăn nàng, nhẹ giọng oán giận hai caai: “Tốt xấu gì chủ tử cũng phải thay đổi xiêm y, sao vẫn mặc trung y.”

Tri Vi quay lại nói với nàng ấy một câu: “Sợ cái gì, trong phòng chúng ta lịa không có người ngoài.”

Hiện giờ nàng ấy cũng không khuyên, khuyên cũng không khuyên được, trực tiếp xoay người đi chọn vài bộ y phục. Xiêm y Tri Vi không nhiều lắm, một quý cũng chỉ có vài món. Vải cũng chỉ có được vài xấp, nhưng mỗi lần Cẩm Tú làm cho nàng nàng đều ngăn lại: “Không vội, xiêm y cũng đủ rồi.”

Nàng là muốn cất giữ cho Cẩm Tú, tương lai nàng ấy ra khỏi cung thì mang theo mấy bộ xinh đẹp cùng rời đi. Tuy nói rằng lĩnh những thứ này đều là đồ còn sót lại sau khi bị người ta chọn hết, nhưng cũng là đồ trong cung đem ra, cũng không phải là đồ tầm thường mà dân chúng thường dùng. Cẩm Tú muốn rời cung lập thất, thể diện phu gia càng nhiều bao nhiêu thì sẽ yêu thương nàng bấy nhiêu.

Sau khi chọn xong xiêm y thì Tri Vi liền mang vào, Cẩm Tú lui ra ngoài. Từ nhỏ nàng ấy đã hạ nàng, sau đó lại cùng tiến cung. Ba năm trước đây tiêu thư sinh bệnh nặng, tỉnh lại đã trở thành bộ dáng này. Trí nhớ kém đi, chuyện trong nhà một chút cũng không nhớ, ngay cả tính tình cũng thay đổi.

Đã nói thay xiêm y, người hầu hạ cũng không muốn giữ lại, nhất quyết phải đuổi ra ngoài phòng.

Cẩm Tú đâu biết rằng Tri Vi là người hiện đại, sao lại không thấy xấu hổ khi thay xiêm y trước mặt cô nương khác được, tuy nói cùng là nữ nhi nhưng vẫn khó xử, thế nào cũng phải đóng cửa mới an tâm.

Cẩm Tú sau khi rời đi thì muốn chuẩn bị điểm tâm, lúc Tri Vi ra ngoài thì hầu hạ nàng ăn. Lập tức hai người nhân lúc ngày không còn sớm, đi đến hậu viện xem đồ ăn.

Lúc trước Tri Vi có được một ít hạt giống cây đậu, nghĩ muốn dựng một cái lều. Cẩm Tú nghe xong thì ngày ngày khuyên nàng: “Chủ tử ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện này, chúng ta ở hậu viện trồng rau củ đã không hợp quy củ, nếu lại dựng cái lều bị người ta nhìn thấy, quay đầu lại chỗ sai càng nhiều hơn.”

Tri Vi có chút tiếc nuối, cây củ cải với rau xanh các loại, ngẫu nhiên sẽ không giống nhau. Mắt thấy trời càng nóng, nếu có thể ở trong sân dựng cái lều, cây đậu khi lớn lên lại leo lên dọc cái lều, mùa hè ở trong này hóng mát thì sảng khoái biết bao.

Nhưng Cẩm Tú nói cũng có đạo lý, Lạc Nguyệt Hiên không có quy củ, là bởi vì không ai đến kiểm tra. Nhưng nếu thực sự đến tra, cây củ cải của nàng ở đây đều sẽ bị người ta bới lên hết.

Ngẫm lại cũng không từ bỏ, dù sao thời tiết cũng không thích hợp, hiện tại trồng cũng có chút chậm.

Vì thế nàng nâng góc váy đi lên trước vài bước, ngồi xổm xuống nghĩ sự tình. Ngoại trừ loại này thì còn có cái gì? Cải trắng thật ra rất dài, tưới nước chăm sóc, nhưng nàng lại không thích ăn, sự nhạt nhẽo kia cũng không làm ra chút mùi vị gì. Hiện giờ cũng có bắp cải, chính là cây bắp cải, thật ra nó ngọt giòn hơn cải trắng một chút, nhưng lại có rất nhiều sâu. Sâu bọ cũng rất thích ăn thứ này, chúng nó cũng thích ăn ngọt.

Tri Vi vì thực phẩm mà tiêu phí không ít thời gian, khiến cho nàng cả ngày nằm úp sấp vắt cái đầu ra cũng rất mất sức. Vẫn là chỉ có cây củ cảu khoai tây linh tinh là tốn ít sức nhất.

Cẩm Tú bung dù ở phía sau nàng, thấy góc váy của nàng bị dính trong bùn đất, chạy nhanh vén lên: “Chủ tử người để ý một chút, váy đã bị bẩn.”

“Bẩn thì về giặt, ta nói y phục này cũng rất phiền phức, hôm nào tìm vài món của ngươi, cho ta mượn mặc.”

Cẩm Tú trong lòng không nhịn được trợn tròn mắt, xem ra chủ tử nhà nàng không tính toán sẽ cùng Hoàng thượng có mối quan hệ tốt, không có mặt thánh thượng không nói, mang y phục cũng không tốt, Quý nhân không mang y phục của Quý nhân, lại đi mang xiêm y của nô tỳ.

Nàng ấy nhịn không được than nhẹ hai tiếng, Tri Vi nghe thấy thì định chê cười nàng ấy hai câu, nhíu mày dùng bản lĩnh thấy trước mắt có cái gì nhảy lên, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Cẩm Tú cũng thấy được, sợ đến mức run run: “Chủ tử, đó là cái gì?”

“Giống như là chó hoặc mèo.” Tri Vi nói xong đứng dậy, lặng lẽ đi đến cạnh góc tường. Hậu viện có mở cái cửa hông, ngày thường phần lớn cửa đều được khép hờ, Cẩm tú thường đi ra từ cửa sau để ra ngoài lấy nước. Vừa rồi thứ kia là từ cửa hông đi vào, có lẽ là thấy người, lại nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tri Vi đi đến cửa không nhúc nhích, mơ hồ thấy ngoài cửa tựa hồ có cái gì ghé vào. Nhìn kỹ thì thấy một con thỏ màu trắng như tuyết, thoạt nhìn không quá lớn, như là vừa mới từ bụng mẹ chui ra được mấy tháng.

Nó cứ như vậy nằm sấp dưới cây, thỉnh thoảng cái mũi nhỏ ngửi xuống hai cái, như là đang phán đoán ở phía trước không có lá cây.

Tri Vi không khỏi mừng rỡ, tay chân nhẹ nhàng rút cây củ cải ra, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh cửa hông. Con thỏ chóp mũi, lập tức ngửi được mùi vị, nhanh chóng lại nhảy lên qua đây, sau đó nhanh chóng gặm củ cải.