Chương 10: Hẹn ăn cơm

Lúc ra khỏi cổng trường, anh chàng bảo vệ vẫn nhận ra cô, lên tiếng chào hỏi.

Dung Dung gật đầu đáp lại, nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ chênh chếch đối diện cổng trường, biển số xe quen thuộc.

Tô Đồng xuống xe, chạy chậm tới, nói với vẻ mặt cung kính:

"Cô Dịch, để tôi cầm túi cho cô."

"Không cần, nặng lắm." Trong ba lô có máy tính xách tay.

Tô Đồng không nài nỉ, mở cửa xe cho Dung Dung.

Trong xe, Dịch Cẩn Hằng đang ngồi, trên sống mũi đeo kính, cầm điện thoại làm việc trong tay, mở xem email.

Lúc Dung Dung lên xe, anh không ngẩng đâu, đang nhíu mày nhìn hình ảnh được phóng to trong màn hình, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

Anh vừa thu mua một công ty công nghệ, đang xem sản phẩm mới của người ta, phát hiện vấn đề thì lập tức liên hệ với lãnh đạo của đối phương.

Lúc xe lăn bánh, anh vẫn còn đang trao đổi về vấn đề sản phẩm với người ta.

Ông chủ công ty công nghệ nói bằng giọng vô cùng cung kính, Dung Dung ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được giọng của đối phương giống lâm đại định đến mức nào.

Xe tiến vào đường cái, lúc này đang giờ cao điểm, họ gặp phải tắc đường.

Dung Dung đã quen với Dịch Cẩn Hằng như thế, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh thưởng thức phong cảnh ngoài xe.

Tô Đồng đi theo Dịch Cẩn Hằng nhiều năm, là trợ lý trưởng của anh, cũng là một trong số rất ít người trong công ty từng gặp qua bà Dịch.

Dịch tổng và vợ, nói thế nào đây? Không giống với các cặp vợ chồng khác, hai người này rất ít khi ở chung, cũng không thân thiết lắm.

Bà Dịch là người ôn hòa khép kín, còn Dịch tổng là người cuồng công việc bất kể là lúc nào chỗ nào, trong mắt chỉ có công việc.

Cuối cùng Dịch Cẩn Hằng cũng kết thúc cuộc điện thoại, nhìn về phía Dung Dung:

"Tối nay ăn gì?"

"Ăn mì cay ở căng tin trường học." Dung Dung nhìn giờ: "Đã bảy giờ rồi, hay là về thẳng nhà đi, em nói với chị Lý, để đồ ăn cho anh."

Dung Dung nói xong, sờ ba lô lấy điện thoại.

"Không cần, anh bảo Tô Đồng đặt nhà hàng rồi."

"Bây giờ đang tắc đường, dạ dày anh lại không tốt, không thể để đói quá." Dung Dung suy nghĩ một chút, lấy một viên kẹo socola từ trong ba lô ra: "Giáo viên trong phòng làm việc của bọn em cho, ăn lót dạ."

Dịch Cẩn Hằng nhận lấy, xé giấy gói bỏ vào trong miệng.

Anh từ từ ăn kẹo socola, không có ý định nói chuyện. Dung Dung cũng không định tìm đề tài để nói.

Lúc này điện thoại của cô đổ chuông, Dung Dung nhìn màn hình, là Bạch Lam gọi đến.