Chương 11: 10% may mắn

Dung Dung liếc nhìn Dịch Cẩn Hằng, băn khoăn không biết có nên nhận hay không.

"Không nghe điện thoại à?" Dịch Cẩn Hằng nhìn cô.

Dung Dung đành phải nghe điện thoại:

"Alô..."

"Cưng à, cậu nghe tớ nói, cậu không được ly hôn." Giọng nói trong trẻo của Bạch Lam nói với tốc độ rất nhanh: "Với gương mặt và tài sản của Dịch Cẩn Hằng, ly hôn rất không có lợi, một đêm ngủ với anh ấy bảy tám lần, đó mới là thứ có giá trị."

Mỗi một chữ Bạch Lam nói ra, trong xe đều nghe được rõ ràng.

Ly hôn? Tô Đồng biết rằng mình đã nghe được chuyện kinh thiên động địa của sếp, nhưng vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh, giống như mình là một kẻ điếc, không nghe thấy gì cả.

Dung Dung siết chặt điện thoại, không có dũng khí nhìn Dịch Cẩn Hằng:

"Lam Lam, đừng nói cái này được không?"

"Tớ đã nói với cậu về một tổ số liệu, theo điều tra, 90% phụ nữ Trung Quốc đều không được thỏa mãn về mặt sinh lý, cậu có biết điều này có nghĩa là gì không? Cậu chính là người nằm trong 10% may mắn còn lại đó! Cưng à, anh ấy ở trên giường dữ dội như thế, một đêm năm lần, đàn ông như vậy chính là tài nguyên quý hiếm." Bạch Lam vẫn tự nói.

Tô Đồng ở phía trước lái xe, nghe xong thiếu chút nữa thì đạp phanh!

"Được rồi, tớ cúp điện thoại trước." Mặt Dung Dung nóng rực lên, ấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Lam.

[Dung Dung: Tớ đang ở cạnh anh ấy...]

[Lam Lam: Xấu hổ quá, tớ sai rồi, cậu đánh tớ đi.]

Dung Dung cất điện thoại, siết chặt ba lô, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Dịch Cẩn Hằng ngồi rất nghiêm, vẻ mặt cũng không thay đổi gì.

Xe dừng lại trước một nhà hàng có vốn của Dịch Cẩn Hằng.

Tô Đồng hơi căng thẳng:

"Dịch tổng, cô Dịch, đến rồi!"

Anh ta nói xong, vội vàng xuống mở cửa xe.

Hai người xuống xe, Tô Đồng nhìn thấy vợ chồng sếp không nói lời nào, vội vã nói một câu:

"Dịch tổng, tôi đi đỗ xe trước."

Dịch Cẩn Hằng gật đầu, nhìn Dung Dung khẽ cúi đầu bên cạnh, vành tai hơi ửng hồng, anh không khỏi nhếch miệng cười.

"Đi thôi." Anh dắt tay cô, vừa động vào thì thấy tay cô rất lạnh.

"Lạnh không?"

Bây giờ mới đang đầu xuân, hơi lạnh của mùa đông vẫn còn chưa tan hết.

Dịch Cẩn Hằng ôm cô vào trong lòng, tiến sát đến bên tai cô:

"Như vậy có ấm áp hơn không, 10% người may mắn."

Dung Dung hoàn toàn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn vẻ hài hước trong mắt anh, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai.