Chương 15: Tắm chung

"Dung Dung." Dịch Cẩn Hằng đang đi lên cầu thang thì dừng lại: "Anh muốn đi tắm, em lấy quần áo giúp

anh."

"Vâng."

Dung Dung liếc nhìn Dịch Cẩn Phi: "Mẹ, con lên trước."

Lương Dục gật đầu.

Dung Dung đi theo Dịch Cẩn Hằng.

Dịch Cẩn Phi giận dữ chỉ vào anh trai:

"Mẹ, mẹ không nói anh đi à?"

"Ngoan, con còn không đi hoàn thành báo cáo công tác, là không được ngủ giấc làm đẹp đâu."

Dịch Cẩn Phi rên lên một tiếng.

Về đến phòng, Dịch Cẩn Hằng đang nói chuyện điện thoại, Dung Dung lấy quần áo của anh ra, đặt vào trong phòng tắm.

Dịch Cẩn Hằng có tính sạch sẽ, rất coi trọng những thứ cá nhân riêng tư.

Phòng ngủ, phòng làm việc của hai người họ không cho giúp việc đi vào, quần áo của Dịch Cẩn Hằng cũng không cho người ngoài động tay vào.

Dung Dung thu dọn qua phòng ngủ, Dịch Cẩn Hằng cũng gọi điện thoại xong.

"Quần áo để trong phòng tắm đó." Nói xong, cô đi vào phòng tắm.

"Cùng nhau nhé."

"Cái gì?"

Dung Dung còn đang sửng sốt, đã bị Dịch Cẩn Hằng kéo vào trong phòng tắm.

"Đừng..."

Dung Dung muốn đẩy anh ra, nhưng vừa vào phòng tắm người đàn ông đã hôn lên môi cô.

"Hằng..."

Cô hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, Dịch Cẩn Hằng hôn liên tiếp không nghỉ.

Anh ôm cô lên bồn rửa tay, giữ mặt cô, để đầu lưỡi anh trượt sâu vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi cô.

Quần áo trên người cũng được Dịch Cẩn Hằng nhanh nhẹn cởi xuống.

"Đàn anh..."

Dung Dung bất giác gọi anh như thế, nụ hôn của anh khiến cô say đắm, cả người mềm đi, bàn tay chỉ có thể đặt lên vai anh.

Nụ hôn của Dịch Cẩn Hằng chuyển từ môi sang gáy, lại ngậm lấy vành tai cô, khiến cả người Dung Dung tê dại.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Dịch Cẩn Hằng hôn từ cần cổ mình xuống đến ngực, sau đó ngậm lấy đầṳ ѵú mình.

"A..."

Họ ở trên giường rất hòa hợp, mỗi khi thấy anh dạo đầu như thế trên người mình, Dung Dung luốn có ảo giác anh đang yêu cô.

Nhưng, sao có thể chứ?

Cô từng nhìn thấy dáng vẻ anh yêu một người? Nóng bỏng như thế, sinh động như thế, gắn liền với sinh mệnh như thế.

Đây mới thực sự là Dịch Cẩn Hằng.

Dung Dung mơ màng, dường như quay về thời gian mình còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Lúc đó cô mới mười tuổi, mẹ đột nhiên dẫn một thiếu niên về. Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần bò xanh nhạt, tóc cắt ngắn, mũi cao thẳng, đôi mắt sáng sủa nhanh nhẹn, trên mặt mang nụ cười ấm áp.

Lúc đó cô đang nghiện truyện tranh thiếu nữ, mà anh hệt như thiếu niên bước ra từ những trang truyện, thanh tú, đẹp trai đến vậy.