Chương 1: Khuôn Mặt Đáng Sợ

Tiếng nhạc xập xình chói tai của quán bar làm Băng Khả đau đầu không thôi, nhìn đám người vui cười nhún nhảy cùng ánh sáng chớp nhoáng đến đau cả mắt, tuy khó chịu nhưng cô muốn giải tỏa tâm tình của mình bằng rượu. Chất cồn làm đầu óc cô tê dại dần quên đi những áp lực mà cuộc sống mang đến.

Cô là một diễn viên chẳng mấy nổi tiếng chuyên diễn vai quần chúng hoặc các vai phụ mờ nhạt chưa đến ba mươi giây, vậy mà dạo này chẳng có nổi một bộ phim nào chịu nhận cô cả. Ở nhà còn có mẹ già và một đứa em trai đang học đại học, mọi chuyện đều đổ lên tấm lưng nhỏ bé này khiến Băng Khả áp lực như muốn chết đi. Vừa hay cô bạn thân của cô, Lương Ái rủ đi bar giải tỏa tâm trạng, cô vốn vì tâm tình không tốt lại rảnh rỗi cả ngày nên đồng ý đi cùng.

Hiện tại biết mình đã rất say, cô loạng choạng đứng dậy nói không rõ ràng với Lương Ái.

“Hực… về thôi Ái Ái!”

Lương Ái nhìn dáng vẻ say mèm của Băng Khả mà cười nhạt, lại kéo cô ấy xuống sởi lởi cất lời:

“Không uống nữa à? Thấy cậu uống rượu rất khá đấy chứ!”

Băng Khả lảo đảo ngã mặt xuống bàn, miệng không ngừng càu nhàu:

“Tôi muốn về nhà… muốn về nhà!”

Thấy cô một mực đòi về, Lương Ái cũng không muốn ép cô uống nữa, bèn nói:

“Được, tôi đưa cậu về!”

Cô ấy đi đến bên Băng Khả, khó nhọc đỡ lấy người cô, hướng thẳng ra ngoài cổng, dìu lên xe rồi đi mất.

Trong xe, Băng Khả mơ hồ đưa mắt lờ mờ nhìn con đường tối om, mờ mịt ngoài cửa sổ mà thấy lạ lạ.

“Kì thật, nơi này với nhà mình có xa gì mấy đâu mà đi lâu thế này, cậu không nhầm đường chứ?”

Lương Ái nở một nụ cười thân thiện gõ vào đầu Băng Khả một cái lên giọng:

“Đồ ngốc, cậu say đến thế này rồi à, ngủ một giấc đến nhà, tôi sẽ đánh thức cậu!”



“Đến rồi!”

Chiếc xe dừng trước một con đường tối om, trước mắt là một khu rừng rậm rạp, Lương Ái mở cửa xe, lấy đèn pin ra soi đường, nặng nề đỡ Băng Khả xuống đi một quãng đường dài. Cô ta nở một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt hiền lành nãy giờ chuyển sang sắc bén lạ thường, đẩy Băng Khả ngã sầm xuống đất.

“Aaaa đau quá, đây là giường sao? Cứng thế này?”

Nhìn Băng Khả say mèm say méc sờ soạng trên nền đất đầy lá, Lương Ái thỏa mãn cười độc ác cúi xuống bóp cằm cô, cất giọng nói đầy nộ khí:

“Băng Khả à Băng Khả, có trách cũng phải trách cô quá ngây ngô, cứ phơi thây trong khu rừng này làm mồi cho sói đi!”

Nói rồi không một chút lưu tình, Lương Ái xoay người thong dong rời đi, bỏ mặc lại một cô gái đang trơ trọi trong một góc rừng.

Từng cơn gió lạnh buốt thổi lên làn da trắng nõn mơn mởn khiến Băng Khả lạnh đến phát run xoa lấy hai bắp tay nhỏ giọng.

“Lạnh quá… lạnh…”

“Rầm!”

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng va chạm mạnh, Băng Khả giật mình muốn mở mắt ra xem có chuyện gì nhưng có cố gắng thế nào cũng không mở được. Rồi trong mơ hồ, một thứ gì đó đè nặng lên cơ thể cô, còn lạnh hơn cả cơn gió rét. Môi liền bị thứ gì đó lạnh như nước đá phủ kín, cơ thể run lên bần bật.

Thứ lạnh lẽo xâm chiếm cả người Băng Khả không sót chỗ nào, cô rất muốn phản kháng nhưng chân tay như mềm nhũn, dần dần khó chịu hé mở mắt, hoảng hốt thét lên. Thấy trước mắt là một hình ảnh đáng sợ vô cùng. Một khuôn mặt ghê rợn với đôi mắt đỏ rực hằn vô số tia máu, hai chiếc răng nanh dài thượt đang tiến gần đến, Băng Khả chưa kịp ú ớ đã thấy khuôn mặt ghê rợn kia cúi xuống cổ mình cắn mạnh.

“Aaa!”

Một cổ đau nhức ùa đến làm Băng Khả rợn người hét lớn, cảm nhận thân thể như bị rút hết sức lực dần thϊếp đi lúc nào không hay.



Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống thân thể nõn nà của người phụ nữ. Băng Khả mờ mịt tỉnh dậy, cả cơ thể mệt mỏi như bị tước mất hết sức lực, đầu óc đau như búa bổ. Vừa mở mắt ra, một nơi xa lạ đập vào mắt.

Toàn là lá cây và cả một bầu trời quang rộng lớn. Băng Khả nhận ra đây là một khu rừng liền ngồi bật dậy, quần áo trên người lần lượt tuột xuống. Gì đây? Đồ của cô sao bị xé nát thế này, còn không yên vị trên người mình?

Băng Khả hoảng hốt, to mắt nhìn mảnh da thú mình nằm dính một vệt máu đỏ, hét lớn.

Máu này là ở đâu ra?

Trong đầu mơ hồ nhớ lại mảnh kí ức đứt đoạn lúc tối, người đàn ông với khuôn mặt quái dị đáng sợ hiện ra trước mắt, bên dưới và trên cổ cảm giác đau nhức dữ dội.

Băng Khả hoảng hồn mặc lại đồ, liên tục vỗ mặt mình trấn tĩnh.

“Không, chỉ là giấc mơ, một giấc mơ khủng khϊếp thôi, không phải sự thật!”

“Có điều… Ái Ái đâu rồi, mình nhớ rõ ràng cậu ấy đưa mình về nhà mà? Sao lại ở đây?”

Cô xoay người loanh quanh tìm điện thoại nhưng chẳng thấy đâu sốt ruột đứng dậy, loạng choạng rời khỏi nơi này.