Chương 2: Đố Kị

Trên đường về, Băng Khả cứ lảm nhảm trong miệng.

“Chỉ là mơ thôi không phải thật, chắc là mình say quá tự xé đồ rồi, đúng vậy, đúng vậy! Người đàn ông đáng sợ kia không hề có thật!”

Tài xế cảm thấy cô thật kì lạ nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Băng Khả lảm nhảm nãy giờ, trên người còn mặc đồ rách rưới, có cả vết răng trên cổ thì thắc mắc.

“Cô gái, trên cổ cô bị thứ gì cắn mà lớn đến như vậy?”

“Ông nói sao?”

Băng Khả nheo mi mắt sờ lên cổ mình, đúng là rất cộm, một cơn đau nhức lóe lên khiến cô nhíu chặt mày rên một tiếng.

Tại sao có một vết cắn lớn thế này trên cổ mình? Không lẽ giấc mơ đó là sự thật? Băng Khả không tin nổi liền nghĩ ra một lí do, trong rừng thường có thú dữ, chắc rằng bị con vật gì đó cắn phải.

Nghĩ đến điều đó, cô rùng mình một cái, đúng là chỉ có một khả năng đó, chứ cô nào tự cắn vào cổ mình được? Đúng thật là quá nguy hiểm, cũng may mà còn mạng trở về.

Ông tài xế không nhiều chuyện nữa tập trung lái xe, sống đến từng tuổi này ông ta đôi phần cũng nghĩ được tối qua Băng Khả đã trải qua những gì, khinh miệt bĩu môi.

Cả đêm không về nhà, Băng Khả sợ bị mẹ mắng cho một trận, cô len lén rình rập ngoài cửa, thấy trong nhà không có ai mới nhẹ nhàng cất bước đi vào trong.

“Đứng lại!”

Hai chân cô cứng ngắt đứng đó, trái tim như muốn bay ra ngoài. Vậy mà vẫn bị phát hiện sao?

Khuôn mặt Lý Lan hầm hầm tức giận, đi đến đứng trước mặt cô chất vấn.

“Cả đêm đi đâu đó, bây giờ mới chịu lết xác về, mẹ có dạy con như thế à?”

“Dạ… dạ mẹ…”

Nhìn quần áo mới trên người Băng Khả, bà chau mày hỏi:

“Con mới mua?”

Băng Khả đảo mắt nhìn xuống người mình, cũng may lúc nãy cô vào cửa hàng mua một bộ mới nếu không chẳng biết ăn nói với mẹ mình thế nào.

“Tối qua con…con đến nhà Ái Ái chơi, khômg ngờ quên cả thời gian, thấy muộn quá nên ở nhà cậu ấy ngủ, điện thoại con thì hết pin không gọi về cho mẹ được. Còn bộ quần áo này là Ái Ái cho con đó mẹ, mẹ biết con nào giờ đâu tự tiện mua quần áo mới như vậy!”

Đối với câu trả lời của Băng Khả vẫn chưa khiến bà hài lòng, Lý Lan lại tiếp tục hỏi:

“Vậy con không biết mượn điện thoại của Ái Ái gọi cho mẹ à?”

Băng Khả cúi mặt cắn môi, rất sợ mẹ phát hiện tối qua cô to gan vào bar uống rượu, còn ngủ bờ ngủ bụi trong rừng, liều mình nói lắp bắp.

“Con… con không có nghĩ đến, xin lỗi mẹ!”

Bà không thèm làm khó cô nữa, cất lời răn dạy:

“Được rồi, con gái con nứa sau này nhớ phải giữ mình một chút, đừng đi chơi đêm. Mẹ mong đây là lần cuối mẹ nhắc nhở con chuyện này! Có biết suốt đêm con không về mẹ sốt ruột cỡ nào không?”

Cô cười hì hì, thở phào nhẹ nhõm, đi đến kéo tay bà nịnh nọt bà.

“Con biết rồi mà, mẹ đừng lo lắng! Con hứa sẽ không xảy ra chuyện này một lần nào nữa!”

Bà xoa đầu cô cười hiền từ, đứa con gái này trước giờ bà biết, cô rất ngoan, không có thói hư tật xấu nào cả.

“Được rồi, vào trong tắm rửa rồi ra ăn cơm, mẹ đã nấu hết rồi!”

Bên này, Lương Ái đang thỏa mãn ngồi trên ghế uống cà phê, tựa đầu vào ghế thư giãn. Cứ nghĩ đến Băng Khả đã bị đàn sói trong rừng cấu xé tan xương nát thịt mà vui đến điếng người, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Vậy là từ nay Từ Lâm sẽ thuộc về cô ta. Thầm nghĩ: “Băng Khả, đừng trách tôi nhẫn tâm, có trách thì phải trách cô không chọn người nào lại chọn ngay anh Từ Lâm để yêu. Hừ, chết cũng rất đáng!”

Với tâm trạng tốt vô cùng, cô ta gọi một cú điện thoại cho “người tình trong mộng” của mình.

“Alo anh Từ Lâm, anh có rảnh không? Đến đưa em đi làm nhé, xe em bị hư rồi, hiện tại trong nhà chẳng có ai cả!”

[Xin lỗi em, anh đang trên đường đến nhà Khả Khả, cô ấy đang sốt cao cần được chăm sóc!]

Nghe nhắc đến tên Băng Khả, tay cầm điện thoại của Lương Ái run lên bần bật, giây sau liền khôi phục lại trạng thái ban đầu cất giọng nói đầy lo lắng.

“Gì chứ? Khả Khả bị sốt có nặng lắm không anh? Vậy thôi anh đến nhà cô ấy xem đi đừng bận tâm đến em, em sẽ đi bộ ra ngoài đường đón taxi, Khả Khả là quan trọng nhất, anh nhớ chăm sóc cho cô ấy thật tốt nhé!”

[Anh biết rồi, cũng đã đến nhà cô ấy, anh cúp máy đây!]

“Dạ anh!”

Khi cuộc gọi kết thúc cũng là lúc chiếc điện thoại của Lương Ái bể tanh bành thành nhiều mảnh dưới sàn nhà, cô ta điên tiết hét lên.

“Mẹ kiếp! Con nhỏ này sao mạng lớn đến vậy, phơi thây trong rừng suốt đêm vẫn chẳng có con sói nào đếm xỉa?”

Lương Ái nghiến chặt răng gằn giọng.

“Băng Khả, coi như lần này cô phúc lớn mạng lớn, còn lần sau sẽ không dễ dàng thoát như vậy đâu, tôi phải khiến cô thân bại danh liệt, sống chẳng bằng chết!”