Chương 42: Có Anh Ở Đây!

Lương Ái nở một nụ cười thật tươi nhìn Băng Khả bằng vẻ mặt hiền từ, buông lời:

“Cô Băng! Tôi đến đây là để xin lỗi cô chuyện lúc trước, thật lòng vì chuyện lúc xưa cô có quan hệ bất chính với chồng tôi cho nên tôi mới làm như vậy, bây giờ ngẫm nghĩ lại đúng là tôi có lỗi, cùng là phụ nữ chắc cô cũng hiểu nỗi lòng của tôi mà đúng không?”

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh không ngừng nổ ra:

“Lúc trước nhân viên trang điểm tôi quen biết có đến đài truyền hình thành phố để trang điểm cho Băng Khả, thấy Từ Lâm đeo bám cô ta trong phòng hóa trang, đúng là sự thật rồi?”

“Nghe lời của Lương tổng tôi có thể đoán ra việc Băng Khả này có quan hệ mờ ám với chống cô ấy, thảo nào lúc trước cô ấy làm vậy!”



Băng Khả mệt mỏi với bọn họ, nhưng không có chút nào sợ hãi, đáp lại một câu:

“Là ai giật người yêu của ai, Lương tổng chắc chắn là hiểu rõ, nếu cô muốn tự mình nói về vấn đề này mãi, tôi cũng không ngại phanh phui hết tất cả cho mọi người cùng nghe chuyện tốt đẹp năm xưa của cô gây ra cho tôi đâu!”

“Cô…”

Lương Ái định phản bác lại gì đó liền bị Từ Lâm kéo lại, trừng mắt nhìn cô ta, hắn chính là quá chán ghét người phụ nữ này, vì ả mà hắn đã từ bỏ Băng Khả, bây giờ còn muốn làm khó cô ấy.

Cô ta hạ xuống cơn giận, trong lòng chua xót. Đến hiện tại Từ Lâm vẫn chưa quên được Băng Khả, anh ấy không có một chút tình cảm nào với cô ta. Cô căm hận Băng Khả tột độ, với một người tâm kế như ả sao dễ dàng tha cho cô, vờ tỏ vẻ hiền từ nói.

“Thôi thì chuyện cũ chúng ta nên bỏ qua hết đi, hôm nay là ngày vui của đoàn phim, tôi kính cô một ly!”

Lương Ái ngoắc phục vụ bưng rượu lại, cầm một ly rượu nhìn Băng Khả, cô cũng vì phép lịch sự nhận lấy một ly rượu uống một ngụm, chất cồn hòa quyện vào đầu lưỡi khiến cô hơi khó chịu một chút, không ngờ từ phía sau có người cố tình đυ.ng trúng tay cô khiến rượu bắn tung tóe. Người đứng gần đó đều bị dính bẩn hét toáng lên.

“Ôi váy của tôi!”

“Đây là bộ váy mới nhất của Lian đó!”

“Băng Khả, cô cầm một ly rượu cũng không xong à?”

Tô Mỹ Vy sững sờ nhìn bộ váy của mình bị bẩn hết một mảng, giả bộ mếu máo luyến tiếc.

“Chết rồi, đây là bộ váy mà Lian đích thân thiết kế cho tôi, nếu anh ấy biết được tôi không cẩn thận làm bẩn chắc chắn sẽ nổi giận, phải làm sao đây?”

Bọn họ lần lượt đổ tôi cho Băng Khả, hùa nhau mắng cô té tát.

“Băng Khả, đền váy cho Mỹ Vy của chúng tôi đi!”

“Váy của chị Mỹ Vy chính là thứ quý giá, mặt hàng fake như cô còn ghen tị cố tình phá hoại váy của chị ấy à?”



Cô đang đứng trước hàng chục cái miệng mắng chửi thậm tệ, không thể nói được câu nào, trong lòng vô cùng oan ức, lại nữa rồi, bọn người này không lúc nào để cô sống tốt được.

Lương Ái nhìn Băng Khả bị đám diễn viên mắng chửi, trong lòng không khỏi vui vẻ, ả chính là muốn cô lúc nào cũng thảm hại thế này. Bỗng dưng Từ Lâm thoát khỏi tay của ả ta, đứng chắn trước mặt Băng Khả lên giọng:

“Các người đủ rồi, có thôi đi không, Khả Khả cũng chẳng cố ý, vậy mà hùa nhau ức hϊếp cô ấy. Váy của các người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả hết!”

Trước thái độ bảo vệ của Từ Lâm, bọn người này càng khinh bỉ mà mỉa mai Băng Khả.

“Hồ ly tinh đúng là biết dụ dỗ chồng người khác, ngang nhiên bênh vực cô ta chốn đông người!”

“Hiện tại tôi mới thấy xót cho Lương tổng, nếu là tôi tôi cũng sẽ không để yên cho cô ta đâu!”

Băng Khả tức giận đẩy hắn ra một bên.

“Chuyện của tôi không cần anh xía vào!”

Đột nhiên một đám người áo đen tiếng vào hội trường xếp thành hai hàng, đối diện một lần nữa thu hút sự chú ý của người khác, tiếp theo đó là bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, uy quyền, dung mạo phi phàm, khí thế hiên ngang mà ai ở nơi này cũng biết đến gia thế lẫy lừng của anh, vị đương chủ Lục gia trong truyền thuyết, nắm mạch kinh tế chủ của đất nước - Lục Vu Quân.

Anh một mạch hướng đến chỗ Băng Khả, ánh mắt từ đầu đến giờ chỉ nhìn cô, như rằng anh chỉ coi cả thế giới tồn tại một mình Băng Khả vậy, hoàn toàn không để bọn người kia vào mắt.

Băng Khả cũng khá bất ngờ về sự xuất hiện của Lục Vu Quân, song nỗi uất trong cô dâng tràn, chủ động ôm chầm lấy anh, ủy khuất từ nảy đến giờ đều phát tiết ra. Thì ra đứng trước người mình yêu trở nên yếu đuối thế này.

Lục Vu Quân vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, hôn nhẹ lên tóc thể hiện sự cưng sủng vô đối trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc ở đây cùng với hàng chục ống kính đang không ngừng lóe sáng.

Giọng nói nhu tình lại mang sự sát khí trùng trùng:

“Khả Khả! Có anh ở đây, sẽ không một ai có thể ức hϊếp em!”