Chương 46: Chúng Ta Vẫn Là Bạn, Phải Không?

Từ lúc phát sóng bộ phim Cửu Phi Hành thì danh tiếng của Băng Khả tăng lên đáng kể, cô được mời đóng quảng cáo, đại sứ của nhiều hãng thời trang khác nhau, hình ảnh của cô càng thăng tiếng chỉ trong vòng hai tháng.

Phải công nhận Băng Khả là một diễn viên rất có thực lực, diễn xuất tốt. Tuy vậy, sự thành công của cô luôn được anh ngầm giúp đỡ.

Giới giải trí phức tạp là vậy, chẳng có mấy ai nổi tiếng mà đi lên bằng thực lực. Lục Vu Quân nói với Băng Khả, nói cô không cần làm diễn viên chịu thiệt thòi nữa, ở nhà để anh nuôi là được. Băng Khả nào chịu bản thân thực dụng như vậy, cô muốn mình có một sự nghiệp riêng, không muốn phải dựa dẫm vào ai cả. Cô biết anh đã ngầm phía sau giúp đỡ mình nhưng như thế đã quá đủ rồi.

Hôm nay Băng Khả đi quay một bộ phim mới, khởi quay chỉ mấy ngày gần đây, Tôn Tần cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta luôn tìm cách nói chuyện gần gũi hơn. Cô đương nhiên là cảm nhận được Tôn Tần đối với mình có suy nghĩ gì, cô muốn dứt khoát một lần nói rõ với cậu ấy. Cô chấp nhận lời mời cơm tối, ban ngày cô rất bận, chỉ có buổi tối là rảnh rỗi.

Cả phòng ăn rất đỗi bình lặng, Tôn Tần tâm trạng vui vẻ nói với Băng Khả.

“Khả Khả! Rất lâu chúng ta không cùng nhau ngồi ăn riêng như thế này!”

Tôn Tần đưa thực đơn cho Băng Khả, bảo cô gọi món. Cô lắc đầu nhường anh ta gọi, còn mình ăn gì cũng được. Tâm trạng tràn đầy vui vẻ cùng phấn khởi, Tôn Tần nói không ngớt lời, trong trí nhớ của cậu, những món Băng Khả thích ăn đều nhớ như in.

“Khả Khả, còn nhớ lúc trước cậu thích ăn tôm sốt me lắm, còn có cả bò bít tết và canh hầm củ sen nữa, cậu còn hay qua nhà mình, tự nhiên bảo mẹ mình nấu cho rồi ăn ké không một chút ngại ngùng!”

Nghe cậu ta nói, cô cảm thấy bản thân thật mất mặt. Đúng là lúc nhỏ cô quá hồn nhiên ngây thơ, ở trong khu phố của cô cũng có rất nhiều trẻ con đồng trang lứa nhưng chúng đều khinh miệt, xa lánh cô. Cô là một đứa trẻ không cha. Duy chỉ có mình Tôn Tần là không để ý, vẫn vui vẻ chơi nên cô rất quý trọng cậu ấy. Khi Tôn Tần phải chuyển nhà sang nước ngoài, Băng Khả rất buồn, cô khóc nức nở, bảo cậu ta đừng đi, bảo cậu ấy ở lại chơi cùng cô. Cô biết, tình cảm đó chỉ dừng ở mức tri kỷ. Bây giờ cô vẫn coi cậu ấy là bạn, cô không muốn làm tổn thương tới Tôn Tần.

Trong lúc ăn uống, Băng Khả cứ suy tư mất tập trung, Tôn Tần để ý thấy, liền thắc mắc hỏi:

“Em sao vậy? Thức ăn không ngon à?”

Băng Khả mím môi, vẻ mặt băn khoăn, sau đó liền lắc đầu.

“Tôn Tần, chúng ta bằng tuổi, cậu đừng xưng “anh” với tôi!”

Tôn Tần bất ngờ, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm cô, sau đó liền thu lại vẻ ngạc nhiên, vờ cười cợt.

“Ừ, mình sẽ sửa đổi cách xưng hô.”

Cô rối rắm trong lòng, sợ Tôn Tần sẽ vì lời nói sắp đến đây của cô làm tổn thương, nhưng nếu cô không phân rạch ròi thì chuyện về sau sẽ không còn đơn giản nữa. Băng Khả hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn tinh thần rồi lên tiếng.

“Tôn Tần, có lẽ những lời này sẽ làm tổn thương đến cậu nhưng tôi bắt buộc phải nói. Điều đó để tốt hai chúng ta!”

Tôn Tần bỏ đũa xuống bàn, ý thức được Băng Khả tiếp theo sẽ nói đến điều gì, lòng cậu chùng xuống, hơi thở chậm chạp, cất giọng nhẹ tênh:

“Cậu nói đi!”

Cô e dè, đôi môi mỏng thoáng run rẩy, lấy hết can đảm lên tiếng:

“Mình hiểu cậu đối với mình là loại tình cảm gì, nhưng mà Tôn Tần, từ trước đến giờ mình chỉ xem cậu là một người bạn thân!”

Lòng cô rối như tơ vò, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, lại tiếp tục nói.

“Với lại mình đã có bạn trai, tình cảm của mình và anh ấy rất tốt, cho nên mình muốn cậu hãy từ bỏ tình cảm với mình. Cậu xứng đáng với một người con gái tốt hơn mình nhiều lần!”

Băng Khả sợ Tôn Tần buồn lòng, vờ cười tươi xem như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu liệt kê những đức tính tốt của Tôn Tần.

“Cậu là mẫu người đàn ông đẹp trai, ấm áp, dịu dàng, gia đình giàu có,… Mình tin cậu sẽ tìm được một cô gái tốt để yêu!”

Đáy lòng Tôn Tần nhói đau, trái tim quặn thắt từng đợt, cậu đã yêu một người con gái suốt hơn mười mấy năm, đổi lại là những lời này của cô?

Tại sao cuộc đời lại phũ phàng với cậu như vậy? Cậu không cần một người con gái tốt, cậu chỉ cần cô. Đối với Tôn Tần, Băng Khả chính là người con gái tốt nhất. Nhưng, Tôn Tần biết, yêu không đồng nghĩa với phải có được, cậu chính là đơn phương nên phải chịu. Càng nghĩ, cậu càng rối, cậu vô cùng lo cho cô, sợ Lục Vu Quân không phải người tốt, sẽ làm cô đau khổ.

Băng Khả quan sát vẻ mặt đau thương bức bách của Tôn Tần, đáy lòng không khỏi khó chịu, cô cảm thấy rất cắn rứt lương tâm.

“Tôn Tần, cậu đừng buồn, chúng ta vẫn là bạn mà, phải không?”