Chương 50: Đột Nhập Thành Công

Cũng đã đến giờ rước tiểu bảo bối của mình về rồi, hôm nay Băng Khả sẽ đích thân đón Tiểu Hạo tan học, chắc rằng cậu nhóc sẽ rất vui cho mà xem.

Băng Khả đón taxi rời đi, không hề hay biết có một chiếc xe phía sau theo dõi mình.

Đến trường học cũng có vô số người đến rước con mình, đậu xe đầy ở đây, Băng Khả xuống taxi, chờ không bao lâu đã tan trường, rất nhanh cô đã thấy hình bóng tiểu bảo bối của mình, cậu bé thấy cô đang vẫy vẫy tay cười tươi rói tiếng đến ôm Băng Khả thật chặt, cô yêu chiều bế cậu bé lên tay, thơm cậu một cái đầy yêu thương vào cái má bầu bĩnh hỏi.

“Bảo bối của mẹ đi học có vui không nào?”

Tiểu Hạo cười híp cả mắt, áp cái má phúng phính non nớt lên mặt cô làm nũng.

“Dạ vui, hôm nay con làm bài tập được 10 điểm, được cô khen trước lớp nữa đấy, mẹ thấy Tiểu Hạo có giỏi không?”

Băng Khả lại hôn lên má con trai mấy cái liền, khen ngợi cậu bé không ngớt.

“Con trai mẹ là giỏi nhất, mẹ tự hào về Tiểu Hạo thật!”

Được mẹ mình khen, lòng Tiểu Hạo như nở hoa, muốn thơm lên mặt mẹ mình nhưng Băng Khả ăn mặt kín mít, cậu không hôn được.

Lúc này một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh hai người, Lục Vu Quân bước ra khỏi xe, khí chất bất phàm thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ, anh tiến đến phía hai mẹ con Băng Khả, khóe môi lạnh lùng nở một nụ cười ấm áp. Anh đến đây là để rước Tiểu Hạo, không ngờ Băng Khả cũng ở đây.

“Hôm nay em được về sớm à?”

Cô mỉm cười trả lời.

“Đúng vậy!”

Lục Vu Quân mở cửa xe cho hai mẹ con vào trong rồi anh mới vào.

Bên này, Merry quan sát thấy tất cả, người đàn ông kia cô ta biết, đó là người đứng đầu hàng chục công ty lớn mạnh trong nước lẫn ngoài nước, cô ta từng thấy Lục Vu Quân dự một buổi tiệc bên Anh, không ngờ đến đó là bạn trai của Băng Khả, nhưng còn đứa bé kia là con của anh sao? Băng Khả vậy mà lại yêu thương con riêng của bạn trai như đến thế, là diễn hay là thật?

Mặc kệ những điều đó, Merry chỉ biết rằng Lục Vu Quân có gia thế rất giàu có, hơn hẳn Tôn Tần, không lý nào Băng Khả lại ngây dại nɠɵạı ŧìиɧ với Tôn Tần cả. Có lẽ cô chỉ xem Tôn Tần là bạn bè, còn Tôn Tần thì yêu đơn phương người ta, như vậy thật dễ giải quyết, cô ta chỉ cần đưa Tôn Tần về Anh bắt giữ cậu ta, ép cậu ta kết hôn thế là xong. Nhưng Merry nào nghĩ đến hôn nhân không có tình yêu liệu có hạnh phúc?



Hôm nay Lục gia có tuyển thêm thêm người giúp việc mới, Mạc Hùng đích thân chọn người. Nhìn toàn bộ người ứng tuyển đứng trước mặt, ông quan sát kĩ từng người một, đôi mắt già dặn để ý đến người đang đeo mặt nạ đứng cuối hàng, đi đến nhìn người này bằng đôi mắt nghi hoặc cất giọng già dặn.

“Sao cô phải đeo mặt nạ?”

Giọng người phụ nữ ồ ồ khàn đặc nói không rõ ràng.

“Lúc nhỏ nhà tôi không may bị cháy, tôi bị kẹt ở bên trong rất lâu nên cả cơ thể chỗ nào cũng bị sẹo!”

Mạc Thành gật đầu nhưng không đồng nghĩa là ông vơi đi sự nghi ngờ trong lòng, muốn nói tiếp gì đó nhưng có một hầu gái đi đến nói Lục Vu Quân bảo ông vào thư phòng một lát, Mạc Thành liền nói vài câu với mấy người ứng việc chờ ông một lúc.

Y Na thở phào nhẹ nhõm, quản gia cũng là người tộc ma cà rồng, rất có thể nhận thấy cô ta nhưng vào thời khắc nguy hiểm tưởng rằng mình bị phát hiện, không ngờ được ông trời cứu một mạng, nếu qua được ải này, ả nghĩ khả năng thành công của mình sẽ rất cao.

Nhân lúc mọi người không chú ý, cô ta len lén bỏ đi mất, đến khi quản gia trở lại không thấy người phụ nữ đeo mặt nạ đâu, ông ấy hỏi người kế bên. Người nọ cũng không để ý gì, nói đại chắc rằng chờ lâu quá nên cô ta đã về mất rồi.

Bên này Y Na sử dụng pháp lực của mình xuyên qua vách tường tiếng vào bên trong, trong tay cầm chiếc lá màu tím có hình thù kỳ quái, đây là đồ vật của Thái hậu Helena đưa cho ả, đồ vật này có thể để Y Na biến hình thành hình dạng người khác theo ý muốn nhưng chỉ trong vòng mười phút.

Ả liền bóp lấy chiếc lá nghĩ đến tên Băng Khả trong lòng, nhanh như chớp Y Na đã biến thành Băng Khả, khóe môi cong lên một đường cong nguy hiểm.

Y Na trong hình dạng của Băng Khả ung dung xuống bếp, thấy người làm đang pha cà phê, ả thừa biết đó là pha cho Lục Vu Quân bởi khi ở đây, Y Na hiểu anh thường uống cà phê vào buổi sáng sớm khi không đi làm.

Người làm bất chợt thấy sau lưng là Băng Khả thì giật mình cúi đầu chào hỏi.

“Cô Băng!”

Cô ta cười nhẹ gật đầu.

“Cà phê này là pha cho Vu Quân sao?”

Hầu gái cung kính trả lời.

“Đúng vậy!”

Thái độ của cô ta bắt chước Băng Khả, thân thiện nói với hầu gái rằng mình sẽ mang vào cho Lục Vu Quân, cô ấy vốn biết quan hệ thân mật của anh và cô nên không chút đề phòng đưa ly cà phê cho Y Na.