Chap 25

"Nhưng mà đại vương trước tiên có thể thả tôi xuống được không. Tư thế này nói chuyện không được tiện cho lắm " Da mặt Tần Mạc tuy có chút dày nhưng cậu vẫn còn biết ngại đặt biệt là hiện tại cơ thể của cậu có thêm một cái lỗ cậu có muốn không để ý cũng không được

Khương Đình nhướng mày nhìn con vật nhỏ phía trước. Hắn tò mò không biết trong đầu của cậu hiện tại đang nghĩ gì.

"Ngồi im đi không ta liền đem ngươi đưa cho Lưu Ninh" Khương Đình xấu xa cố ý trêu chọc vật nhỏ. Tuy hắn biết có lẻ người trước mắt đang hiểu lầm cái gì nhưng mà hắn không muốn giải thích nhìn cậu bị dọa sợ dựa dẵm vào mình cũng làm hắn thấy vui.

Tần Mạc im bặt cười nịnh nọt "Vâng Đại vương ngồi như này cũng rất tốt tôi rất thích " Miệng thì nói vậy trong lòng lại âm thầm oán than.

- Nếu không phải hắn là đại boss thì Tần Mạc đã nhảy dựng lên cãi lại rồi. Chỉ là hiện tại vẫn là phải nhìn sắc mặt người ta mà sống. Không thể không nghe lời.

Tần Mạc đột nhiên thấy mình thật thê lương. Cậu ngồi im không dám nhút nhích xíu nào hắn cũng không có ý định thả người cứ vậy nữa tiếng trôi qua không ai nói câu nào chân Tần Mạc đã tê rần còn hắn là tang thi nên tất nhiên không cảm thấy gì.

Tần Mạc cắn răng đề nghị lần nữa "Đại vương chân tôi tê " giọng nói cũng trở nên nhỏ bé đáng thương.

Khương Đình nghe vật nhỏ bảo tê chân liền đem cậu ôm vào lòng nằm lên giường. Điều chỉnh cái tư thế thoải mái một chút rồi nhẹ giọng ra lệnh "Ngủ đi".

Tần Mạc chửi thầm nhiều chút.

- Ai muốn ngủ chứ cậu đã ngủ rất nhiều rồi hiện tại Tần Mạc đói sắp chết cậu muốn ăn cơm.

Tần Mạc mếu máo nhìn lên cằm người kia nhỏ giọng rên rĩ "Đại vương tôi đói".

Khương Đình ôm cục bông mềm trong ngực thoải mái muốn chết nghe cậu nũng nịu làm tim hắn muốn tan chảy. Hắn không nói gì mà ngồi dậy rời khỏi người cậu rồi đi ra ngoài.

Tần Mạc nhìn hắn ra ngoài bất giác thở phào. Ở chung với đại boss thật sự rất căng thẳng . Cậu nằm nhoài lên giường bắt đầu suy nghĩ viễn vông "Không biết giờ này anh trai đã tỉnh lại chưa ? Anh ấy khẳng định rất giận mình đi. Hiện tại bị giữ ở đây giữ mạng đã là một vấn đề đừng nói đến việc tìm anh trai."

Tần Mạc thở dài bụng đói cồn cào có chút bất lực. Đột nhiên cửa phòng mở ra. Tần Mạc hoàn hồn quay đầu nhìn về phía cửa.

Khương Đình đi từ bên ngoài vào trên tay còn cầm theo một khay đồ ăn.

Tần Mạc đem mắt dán lên khay đồ ăn cậu đói sắp chết rồi bữa giờ toàn ăn đồ ăn đóng hộp bây giờ nhìn thấy cơm và thức ăn nóng hổi trước mắt có chút không kiềm được.

Cậu nuốt nước miếng ừng ực đánh mắt về phía Khương Đình đang đặt khay cơm trên tay lên bàn. Cậu dùng ánh mắt khao khát nhìn về phía hắn.

Khương Đình thấy ánh mắt thèm thuồng của cậu có chút buồn cười " Ăn cơm "

Chỉ chờ có câu này Tần Mạc chạy như bay đến bên bàn ăn rồi nghiêm chỉnh ngồi vào bàn tay động đũa gắp thức ăn đưa lên miệng cậu hành động rất nhanh. Nhưng đột nhiên lại khựng lại quay qua nhìn hắn "Đại vương tôi có thể ăn không ?"

"Có thể" Khương đình nhíu mày khó hiểu. Sao lại nhát gan đến vậy.

Nghe hắn nói xong Tần Mạc liền yên tâm ăn cơm. Ngon chết đi được ở căn cứ cũ của cậu thức ăn cũng không ngon bằng ở đây. Đồ ăn tươi ngon ăn vào liền khác xa đồ đóng hộp.

Tần Mạc ăn đến hài lòng. Một bữa này không tốn đến 10 phút liền đã ăn xong. Ăn xong còn làm một động tác hài lòng xoa xoa bụng nhỏ.

Khương Đình nhìn cậu ăn đến vui vẻ cũng có chút vui nhịn không được mà lên tiếng "ngon đến vậy sao ?"

Tần Mạc ăn no cũng không còn căng thẳng như lúc đầu. Thật ra tang thi vương cũng không đáng sợ đến vậy. Cho cậu ăn cơm đều là người tốt. Tần Mạc cười không thấy mặt trời gật mạnh đầu "Thật sự rất ngon đây là bữa ngon nhất tôi từng ăn"